Editor: Đào Tử
___________________________
Thanh niên mang theo Bùi Diệp đi vào một chỗ gần bờ sông.
Gió sông mát lạnh thổi sợi tóc lất phất, hất góc áo khoác của hắn lên.
Đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy cảnh đêm sầm uất của khu nhà giàu, hàng nghìn ánh đèn thắp sáng màn đêm chói lọi như ban ngày.
"Cảnh đêm nơi này thế nào? Có đẹp hay không?"
Bùi Diệp rời khỏi bờ vai thanh niên, trang giấy mỏng manh đứng yên trên trụ đá hàng rào bờ sông.
Cô ngồi xếp bằng chân ngồi xuống.
"Chỉ đơn thuần ngắm cảnh đêm, đích thật rất đẹp, nhưng gió đêm không ôn hòa lắm."
Thanh niên cười không nói chuyện, chỉ dùng tay phất qua vị trí dưới xương quai xanh, một chiếc chìa khóa ngưng tụ thành từ màn sương đen lơ lửng trong lòng bàn tay hắn. Cái chìa khóa này đích thực là tín vật Tháp Đen của Nghệ gia , thanh niên cảm khái: "Mặc dù hôm nay bị người ta cho leo cây, nhưng c*̃ng đánh bậy đánh bạ gặp dê béo, không tính là hoàn toàn không có thu hoạch. Bây giờ, tôi giao thứ này cho nhóc, xem như quà gặp mặt của chúng ta đi."
Dứt lời, chiếc chìa khoá trong lòng bàn tay thanh niên từ hình thái "Chìa khoá" lại hóa thành một làn sương đen.
Bùi Diệp thử vươn tay đụng vào sương đen, làn sương đen phảng phất bị thu hút, dịu dàng ngoan ngoãn hòa làm một thể với cô.
Trong khoảnh khắc ấy, không muốn xa rời và mừng rỡ khó hình dung xuyên qua làn sương truyền đến nội tâm cô, mơ hồ như lại nhìn thấy cặp mắt bị cô cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4686071/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.