Editor: Đào Tử
___________________________
Khu bình thường.
Bùi Diệp nằm trên ghế chỗ ban công phòng khách phơi nắng.
Nửa gương mặt che một cái nón rộng vành, không mở mắt ra, chỉ dùng lỗ tai cũng có thể kiểm soát tình hình trong phòng khách rõ ràng.
"Tôi nói này, hai người nhàn rỗi vậy à? Thường thường chạy tới ăn nhờ ở đậu, không sợ thất nghiệp?"
Phó Miểu và Cố Thiều không phải thường xuyên đến, nhưng với thân phận thành viên quân Tự do của bọn họ, tần suất xuất hiện đúng là xứng được gọi thường xuyên.
"Cái gì mà ăn nhờ ở đậu? Bọn tôi đều đã giao tiền ăn."
Ngược lại là Bùi Diệp ở chỗ Hoa Khinh Khinh ăn uống chùa ở không.
Bùi Diệp lười biếng lật nửa thân, để một bên khác cũng có thể phơi nắng cho đều.
"Khinh Khinh người tốt thiện tâm, không có tính chi li tiền cơm nước, không thì chút tiền các anh giao đủ bù?"
Hoa Khinh Khinh mang dép lê lông mềm giữ ấm chống trơn trượt, bưng một dĩa đồ ăn vặt tự làm cùng đồ uống chiêu đãi Cố Thiều và Phó Miểu tới chơi.
Tình cảnh này, quen rồi không đáng ngạc nhiên.
Lần đầu cô còn tưởng rằng hai người này sẽ móc súng đánh nhau, nhìn nhiều mới biết được là như tiếng mưa rào nhỏ, hệt học sinh tiểu học cãi nhau.
"Đưa đồ anh bưng cho."
Cố Thiều thấy thế liền vội vàng đứng lên giúp một tay.
Tuy cái đĩa đó không nặng, nhưng ai đâu mà để phụ nữ có thai như Hoa Khinh Khinh làm hết thảy.
"Cảm ơn."
Hoa Khinh Khinh dịu dàng mỉm cười.
Tướng mạo Cố Thiều chợt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4686036/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.