Editor: Đào Tử
___________________________
"Ai u!"
"A -- "
"... Má, thu tiền của tao, các người cmn lại để... A -- Cho tôi thở cái!"
"... Cứu mạng, cứu mạng a -- "
"... Sắp chết người rồi, cứu mạng đi -- "
Bảo Đầu bị trói trên song sắt giãy dụa thế nào cũng không ra.
Phải biết làm sao thắt nút trói địch nhân cũng là một kỹ năng, Bùi Diệp rất thành thục.
Bảo Đầu càng giãy dụa, nút buộc lại càng chặt hơn, dây thừng lớn siết da thịt hắn thành vết ngấn đỏ hằn sâu.
Bùi Diệp nghe hắn chửi mắng cầu khẩn c*̃ng thờ ơ, roi trong tay điều khiển như cánh tay, đánh chỗ nào, lực tay góc độ thế nào đều được cô khống chế nghiêm ngặt. Đừng nhìn máu thịt phần lưng Bảo Đầu trông đáng sợ, nhưng đều là vết thương ngoài da, căn bản không thương tới nội tạng.
Đau, nhưng không chết người được.
"Tao thấy mày vẫn không nghe hiểu tiếng người đúng không?"
Hai tay Bùi Diệp kéo roi sắt, roi sắt dính đầy vết máu trong tay cô khiến người ta chưa đánh đã kêu.
"Trợn to mắt chó của mày nhìn xem những đồng loại này, bọn họ có thằng nào bị tiếng của mày làm đ*ng t*nh rồi? Nhìn đối diện mày đi, nhìn chếch đối diện đi --" Một tay xoay mặt Bảo Đầu hướng về phía ngoài, nắm sau gáy hắn nhấn đầu hắn ra, khiến cổ kẹt giữa hai thanh sắt, cười uy h**p, "Tròng mắt trên hai hốc mắt không muốn dùng, vậy cũng chớ dùng."
Tính tình Bảo Đầu coi như cứng rắn, ý thức được Bùi Diệp thật lòng muốn giày vò đưa hắn vào chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4685992/chuong-513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.