Editor: Đào Tử
___________________________
"Hiểu, hiểu."
Cổ giám ngục cứng đờ quay sang, tròng mắt chuyển xuống, nhìn thấy Bùi Diệp dùng một tay bóp khớp nối chỗ vai giáp máy móc đến biến dạng, hầu kết không nhịn được nhấp nhô nuốt nước miếng. Sức lực này thật sự là thuần nhân loại có thể làm được? Rõ ràng tay của cô trông tinh tế như thế.
"Hiểu thì dẫn đường, chẳng lẽ còn muốn tao mời mày đi?"
Bùi Diệp cầm dùi cui điện chỉ vào một phương hướng, dáng vẻ ngang ngược càn rỡ còn giống giám ngục trong ngục giam hơn.
"Mời đi theo tôi."
Giám ngục chịu đựng sự khó chịu trên vai, ráng kéo nụ cười trên mặt với Bùi Diệp.
Bùi Diệp hừ một tiếng, không đem sự lấy lòng của hắn để trong lòng.
Nơi này không phải ngục giam đàng hoàng, giám ngục trong ngục giam cũng không phải giám ngục chính quy, thái độ Bùi Diệp liền tùy ý đi nhiều.
Giám ngục dẫn đường, tay trái Bùi Diệp cầm dùi cui điện vác trên vai, cánh tay phải thiếu nửa tay áo c*m v** túi, cà lơ phất phơ đi. Cô nhìn cánh tay xăm hình của cỗ thân thể này, mười mấy dị thú màu đen tạo hình dữ tợn giương nanh múa vuốt, nhưng không nhìn kỹ rất dễ ngộ nhận là hoa văn quỷ dị. Bất luận là thẩm mỹ, hiệu quả xăm mình hay là diện tích xăm mình, Bùi Diệp đều hài lòng, nhìn dễ chịu.
Nhưng cô dễ chịu, những người khác dễ chịu không nổi.
Nữ tính ở ngục giam quá ít quá ít, dù có cũng sống không được bao lâu, những phạm nhân này nhốt trong ngục giam kìm nén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4685990/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.