Editor: Đào Tử
_____________________________
Động vào cao chừng cỡ một người, độ rộng đủ hai người sóng vai đồng hành.
Vinh vương lấy cây châm lửa từ trong tay áo thắp một cây đèn nhỏ.
Ánh sáng nhỏ bằng hạt đậu lặng lẽ sáng lên, xua tan khoảng không u ám.
Phạm vi ánh lửa chiếu sáng có hạn, xa hơn nửa mét vẫn tối om như cũ, chỗ tối thỉnh thoảng truyền đến động tĩnh sột soạt.
Tố chất tâm lý yếu đã sớm sợ hãi hai chân run rẩy.
Bùi Diệp không nhịn được nghiêng đầu nhìn y một lát.
Hai mắt Vinh vương mù nhiều năm, bên trong sáng hay tối không ảnh hưởng đến y.
Hiển nhiên chiếc đèn này là thắp cho Bùi Diệp.
Tình huống này còn có thể không hoảng không loạn, tinh ý chiếu cố người đồng hành, vị Vinh vương này đúng là người hiếm có.
"Nói chứ... Chắc Vinh vương điện hạ biết sâu trong Đế Lăng đặt thứ nhỉ?"
Bùi Diệp không nói chuyện phiếm tán nhảm với Vinh vương, ngược lại nói tới chính sự, nhưng bầu không khí lại rất nhẹ nhàng, nghe càng giống là nhàn thoại việc nhà.
Vinh vương ôn hòa nói: "Tất nhiên là biết, nhưng biết được không bao lâu."
Bùi Diệp lại nói thẳng hỏi y: "Nếu biết, sao điện hạ còn dám tới? Không sợ chết ư?"
Vinh vương lại nói: "Nếu Cô không đến, không biết sẽ có bao nhiêu lê dân bách tính gặp kiếp nạn. Dọc theo đường những Cấm Vệ quân thi hóa ấy, tiên sinh c*̃ng nhìn thấy rồi? Nếu không ngăn cản, không chỉ phụ cận Đế lăng xuất hiện những quái vật này, toàn bộ thiên hạ cũng sẽ... Ngẫm lại vẫn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4685985/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.