Editor: Đào Tử
_____________________________
Lăng Triều không nhịn được cười phụt ra tiếng.
"Đây tuyệt đối là trùng hợp."
Lang Hạo nói: "Ngoại trừ mấy người chúng ta, sẽ không có ai biết chuyện này."
Ở thời đại hoàng quyền hoành hành, bách tính đều chủ động tị huý dùng chữ Hoàng gia, ai dám dùng đồng âm mạo phạm hoàng thất?
Cơn sóng phong hào không có nhấc sóng gió gì to tát đã bị Bùi Diệp ném ra sau ót.
Chocolate lấy ra cũng bị hai người Lăng Triều chia nhau ăn.
Cảm giác ngọt ngào mềm mại khá tuyệt.
Ngồi trên lưng ngựa, trong miệng nhấm nháp vị ngọt còn lưu trong miệng, lặng lẽ cất một viên cuối cùng vào tay áo.
Đồ ăn ngon ăn xong sẽ không còn, mang về chia sẻ với quân sư.
Hi vọng hắn có thể phạt mình ít lại.
Lăng Triều ngoại trừ thích ớt nhất còn thích đồ ăn vặt vị ngọt.
Thời đại này đường mạch nha rất thô, độ ngọt không đủ lắm, Bùi Diệp cũng không thường xuyên lấy đồ ăn vặt ra, làm Lăng Triều hơi tiếc nuối.
Nếu không phải còn liêm (sợ) sỉ (chết),cậu ta muốn lặng lẽ trộm tay áo của Bùi Diệp.
Bùi Diệp được Hoàng đế nhận làm dưỡng nữ, nhưng tin tức lấy thân phận đế cơ đi hòa thân còn chưa truyền tới, cô vẫn theo thói quen thường ngày luyện binh. Muốn nói khác dạo trước chỗ nào, đại khái là tần suất Vinh vương điện hạ xuất hiện cao, nụ cười trên mặt y c*̃ng nhạt nhẽo.
"Điện hạ có tâm sự?"
Bùi Diệp lại lần nữa tình cờ gặp Vinh vương đứng đón gió.
Không khỏi cảm khái dáng dấp mỹ lệ trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4685976/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.