Editor Đào Tử
_____________________________
Mù?
Mù mà còn đẹp trai đến thế?
Bùi Diệp dựa vào thị lực hơn người thấy rõ tướng mạo thiếu niên, dừng trên đôi mắt xám không có tiêu cự ấy.
"Cậu là người đi đường lạc vào trong núi, hay là tinh quái linh sơn tú thủy nuôi thành?"
Ánh trăng u lạnh, thiếu niên thanh tú xuất trần đi ngang qua nơi sơn dã.
Một câu ngắn ngủi đã có thể suy diễn ra hệ liệt yêu hận tình thù giữa tinh quái và người.
Rõ ràng là lời nói giống kẻ xấu xa đùa cợt, lại không khiến người ta sinh ác cảm.
Thiếu niên bị lời hỏi thăm không chút câu nệ của cô làm sửng sốt.
Không biết là do thời tiết hay duyên cớ khác, hai gò má hình như có mây ráng chiều quét qua.
"Đều không phải." Môi mỏng lộ nụ cười khẽ ấm áp, mà hai mắt lần theo thanh âm chỉ dẫn tinh chuẩn rơi vào phương hướng Bùi Diệp, nếu không phải đôi mắt kia thật không có tiêu cự, Bùi Diệp còn tưởng rằng y đang nhìn mình, câu trả lời của thiếu niên c*̃ng rất thú vị, từng chữ đều mang ý không ốm mà rên, y nói, "Tại hạ chỉ là một tục nhân bị việc phàm tục khốn nhiễu mà nhu nhược trốn tránh đến tận đây, tìm chốn tĩnh mịch."
Ồ, còn là thiếu niên có máu văn nghệ.
"Đây cũng không phải chỗ tĩnh lặng gì, cách đó không xa chính là thư viện Thiên Môn, đám học sinh thư viện ấy đọc sách còn rộn hơn tiếng ve." Ánh mắt Bùi Diệp rơi trên mặt thiếu niên, cười híp mắt trêu ghẹo, "Còn nữa -- Cậu trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4685930/chuong-451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.