Editor: Đào Tử
____________________________
Đoàn Can Khải nhìn Tần Thiệu lấy ra một đống thứ kỳ quái khỏi cái hộp tinh xảo.
Nghi ngờ đồng thời c*̃ng có vài phần hâm mộ.
Trước khi phủ Đoàn Can tướng quân xảy ra chuyện, phụ thân vẫn còn, huynh trưởng tuổi nhỏ thành danh triển lộ tài năng, ấu muội phấn điêu ngọc trác còn trong tã lót, y tựa như rất nhiều đứa trẻ quý tộc khác không buồn không lo, chỗ sầu mỗi ngày chỉ là nên ăn cái gì chơi cái gì vui.
Đoàn Can Khải rủ mắt, đè cảm giác chua xót cuồn cuộn trong lòng.
"Tiên sinh, để ta xào bài nhé?"
Bùi Diệp bĩu môi nói: "Cậu xào thì xào đi."
Cô cũng đâu phải ván nào cũng chơi bẩn, đa phần đều thắng nhờ thực lực và vận khí.
Vả lại, chơi bẩn cũng là một loại thực lực.
Tần Thiệu học động tác xào bài của Bùi Diệp, hai tay cứng ngắc vụng về, xào một lúc lâu mới hài lòng chia bài.
Đoàn Can Khải bị lá bài kì lạ hấp dẫn lực chú ý.
Là nhân vật đã từng được mọi người vờn quanh, trò chơi thú vị nào chưa từng thấy?
Hết lần này tới lần khác hoàn toàn xa lạ với vật trong tay Tần Thiệu, cũng không biết ba người bọn họ chơi trò gì.
Nhưng nhìn ba đôi mắt sáng ngời có thần...
Trò chơi này rất thú vị?
"Tiên sinh, cô thua rồi, dán lên dán lên."
Bùi Diệp chống cằm nói: "Được."
Hai người Tần Thiệu đều lên tay, dưới tình huống không giở mánh khóe thì không có cách nào tùy ý khi dễ.
Bùi Diệp dán cho bọn họ hai tấm giấy, thường thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4685914/chuong-435.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.