Editor: Đào Tử
____________________________
Họ "Đoàn Can" còn thiểu số hơn "Đoàn" rất nhiều.
Tần Thiệu cũng là lần đầu gặp họ "Đoàn Can", nhận lầm cũng không thể trách tiên sinh nha.
Cậu lén giữ thể diện cho Bùi Diệp, ngược lại biến khéo thành vụng.
Bùi Diệp: "..."
Sau khi trầm mặc, cô ỷ da mặt dày bỏ qua xấu hổ.
"Vậy ta gọi ngươi là Khải Minh được chứ?"
Mơ hồ nhớ nam tính sau khi thành niên không tiện gọi thẳng tên, người ngang vế gọi chữ.
Đoàn Can Khải nói: "Được."
Câu tiếp theo của Bùi Diệp liền nói thẳng, hỏi khiến lưng hai người ứa ra mồ hôi lạnh.
"Phong thư giả để Phượng gia quân điều binh đi Bản thành là từ tay các người, đúng không?"
Mí mắt Đoàn Can Khải nhảy gấp.
Biểu lộ băng liệt của y suýt nữa sập, mặt Nghiêm Hoa trực tiếp trắng bệch.
"Ngươi có chứng cứ?"
Đoàn Can Khải không trực tiếp thừa nhận.
Bùi Diệp cười nói: "Loại vật chứng cứ này, ta không bỏ ra nổi, nhưng xách các ngươi tới Phượng gia quân vẫn có thể làm được. Các người thanh bạch, ta có làm cái gì cũng vô dụng. Nhưng các người có ẩn tình -- Liệu có lá gan đi dạo một vòng trước mặt thống soái Phượng gia quân?"
Dưới cái nhìn của cô, đe dọa một trận xong, không khai cũng sẽ run lẩy bẩy.
Ai ngờ Đoàn Can Khải bỗng nhiên giương khóe môi.
Ánh nến nhiễm lên gò má của y càng nổi bật dung nhan tinh xảo, đôi mắt giống như tỏa ra tia sáng nóng rực.
Y cụp mắt, nói đầy ẩn ý: "Xem tình hình này, ngươi không phải người Phượng gia quân."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4685905/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.