Ninh Thư chào ông ta một tiếng thầy.
Ông ta tên Đào Thành, người kế nghiệp nghề bắt quỷ, một tay ông ta thu nhận và nuôi dưỡng các đệ tử.
Trong một xã hội hiện đại phát triển, bắt quỷ gì đó chính là mê tín dị đoan, giả thần giả quỷ lừa tiền người khác.
Không cha mẹ nào muốn cho con em theo học thứ mê tín, Đào Thành nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ côi để truyền lại cái nghề bắt quỷ.
Cuộc sống cũng không dễ dàng gì.
Đào Thành nhếch mày cười khà khà với Ninh Thư: “Con đến muộn hết thức ăn rồi.”
Bàn ăn vương vãi đầy xương còn lũ trẻ ăn bánh bao chấm canh thịt.
Canh thịt thì chắc là thịt từ thú hoang Đào Thành bắt trong núi.
Ninh Thư trợn mắt: “Con ăn bánh bao cũng được.”
Ninh Thư vươn tay, cái bánh bao cuối cùng bị đứa bé khác cướp mất.
Ninh Thư: …
Em với chả út, ăn hết phần của chị mày.
Đào Thành hết lòng nuôi mười mấy đứa trẻ, Đào Cầm cũng được Đào Thành nuôi lớn.
Đào Thành thường dẫn Đào Cầm đi nhận việc kiếm (lừa) tiền.
Kể ra Đào Thành giỏi thật, mỗi tội ông ta hay giả vờ đòi trả phí cao vì tiền kiếm được không đủ nuôi con đàn con đống ở nhà.
Một thằng bé thấy Ninh Thư không có gì ăn bèn đưa Ninh Thư nửa cái bánh bao, Ninh Thư cầm ăn: “Ngoan lắm, khi nào chị đi làm sẽ mang quà về cho em.”
Đào Thành gãi ngực nói với Ninh Thư: “Có việc cho con đi làm đây.”
Ninh Thư ngốn hết bánh bao hỏi Đào Thành: “Việc gì vậy thầy?”
Đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-ninh-thu-rat-la-lap-di/4602759/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.