"Quả Quả, con với Tiểu Dã kết hôn cũng hơn ba năm rồi đúng không?" Một ngày nào đó, cả nhà đang ăn cơm với nhau, La Xuân Lệ mở miệng hỏi, "Hiện tại nhà máy đã đi vào quỹ đạo, núi xung quanh Tiểu Dã cũng đã nhận thầu hết rồi, trang trại nuôi gà cũng đã mở, hai con có nên suy tính có con hay không?" [Ký chủ đại đại, bị giục sinh con rồi nhá.] Hệ thống cười trên nỗi đau của người khác, [Đi qua nhiều thế giới như thế rồi, xem ra rất ít người giục có con đấy.] Nó thật muốn biết lần này ký chủ đại đại sẽ đối phó thế nào. Đường Quả nhìn La Xuân Lệ một mặt lo lắng như thế cô không sinh con thì Tống Dã tốt như thế sẽ chạy mất, cảm thấy buồn cười. Con cái à... Thật xin lỗi, coi như thân thể này bình thường, nhưng cô là linh hồn kí sinh không có khả năng có con. Cô không có bao nhiêu cảm giác với con trẻ, nếu như nguyên chủ đã có thì cô nuôi, còn không thì thôi. Coi như cô thích tình cảm trong sáng chân thành, cô vẫn bạc tình bạc nghĩa hơn vô số người. Nhưng người thời đại này, dù nam hay nữ, đều khá để ý đến chuyện con cái. Cô nhìn Tống Dã, Tống Dã cũng nhìn cô vợ nhỏ nhà mình. Hai người nhìn nhau một lúc, La Xuân Lệ biết luôn là đàn gảy tai trâu. Bà sợ hai vợ chồng không có con sẽ không được lâu dài, đàn ông sẽ thay lòng đổi dạ, không ngờ cả hai lại liếc mắt đưa tình ngay trước mặt bà, lo lắng cũng bằng thừa. Đêm về, xưởng trưởng Tống Dã quen tay quen chân bưng nước nóng đến cho cô vợ nhỏ nhà mình ngâm chân. Nhìn thấy cô vợ nhỏ, anh quên sạch bách chuyện giục có con của La Xuân Lệ hồi sáng. Vợ anh vốn là một đứa trẻ cần anh cưng chiều rồi, nếu sinh thêm một đứa nữa, chắc chắn vợ anh sẽ rất mệt. "A Dã." "Quả Quả, sao thế?" Đường Quả cong môi lên, hỏi, "Anh muốn có con không?" Tống Dã không biết cô có ý gì,nhưng vẫn nghĩ gì nói nấy, "Thật ra... Anh có Quả Quả là đủ rồi." Trong lòng anh thật sự nghĩ như vậy. Tưởng tượng ra có một đứa trẻ sẽ chiếm lấy thời gian của Quả Quả, về sau trong mắt cô không chỉ có một mình anh nữa, trong lòng anh cảm thấy cực kỳ không thoải mái. "Thế à..." Đường Quả mỉm cười, "Nếu như em cả đời này cũng không có con, anh có tiếc không?" Cô đang rất nghiêm túc. Cô không có con, nhưng nếu Tống Dã muốn có con, cô vẫn không có quyền tước đi tư cách làm cha của anh. Cô rất thích Tống Dã, anh ngây thơ cực kì, rất hợp với sở thích của cô. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cô sẽ không bỏ rơi anh. Nhưng mà có một vài chuyện không thể không cân nhắc được. Ví dụ như nếu anh muốn có con, cô có hơi lực bất tòng tâm. Cô sẽ không cản, cũng sẽ không để anh vì cô mà không cần làm cha. Nếu anh chọn muốn có con, vậy cô cố gắng giúp anh. Nhưng nếu anh không cố chấp thì cả đời cứ trôi qua mạnh khỏe thế này thôi. "Quả Quả, có phải em bị làm sao không?" Sắc mặt Tống Dã hơi đổi. Anh không nghĩ đến chuyện có con hay không có con, mà nghĩ ngay rằng có phải vợ anh mắc bệnh gì đó nghiêm trọng hay không. Anh căng thẳng, đứng lên ngay lập tức rồi ôm cô vào lòng, "Ngày mai đi bệnh viện kiểm tra đi." "Anh không thích con cái, anh chỉ cần Quả Quả." Tống Dã sợ cô vợ nhỏ đau lòng, vội vàng nói. Anh nói thật, trong mắt anh không chứa được người thứ hai, dù người này có thể là con của anh. Anh cũng không tưởng tượng được sẽ có một ngày cô vợ nhỏ trong mắt chỉ có anh phân ánh mắt và tâm trí ra cho một người khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]