Chương trước
Chương sau
"Vẫn dùng chứ, cứ đến trưa là dùng, chưa bao giờ ngừng."
Thấy Đường Quả mỉm cười đáp lại, An Ngưng Hương tưởng cô đang khoe Hiên Viên Mặc đối xử tốt với mình, cảm thấy vô cùng buồn cười, còn cười ra tiếng. Thật nực cười, Hiên Viên Mặc thật nực cười, cũng thật nhẫn tâm.
"Hoàng hậu nương nương cười gì?"
An Ngưng Hương cười một hồi lâu rồi mới ngưng lại, thấy Đường Quả nghi hoặc, mở miệng ra, "Ta cười cô vì không biết gì, ta cười cô vì thật lòng với người ta, ta cười..."
"Hoàng hậu!!!"
Hiên Viên Mặc chạy đến kịp, vừa xông đến đã thấy An Ngưng Hương nói chuyện, không thể không hét lớn, "Không phải là trẫm không cho ngươi ra khỏi cung à? Còn không mau quay về?"
"Đưa Hoàng hậu về." Hiên Viên Mặc giơ tay lên, sau Lý công công có hai thái giám chạy đến trước mặt An Ngưng Hương, "Hoàng hậu nương nương, mời người đi."
"Được, ta đi."
An Ngưng Hương dường như không có ý định chống cự. Nàng nhìn Hiên Viên Mặc muốn tới chỗ Đường Quả. Dáng vẻ ân cần ấy thật quen thuộc.
Nàng lau nước mắt, cùng Lý công công đi ra ngoài.
Ngay lúc lòng Hiên Viên Mặc buông lỏng xuống...
"Hương Trữ Thần có độc, nữ tử dùng lâu sẽ không thể mang thai."
An Ngưng Hương nói ra, Hiên Viên Mặc cản không kịp, chỉ có thể hét lên, "Hoàng quý phi không cần tin, nàng ta nói hươu nói vượn, không muốn trẫm đối xử tốt với nàng."
An Ngưng Hương cười ha hả, Hiên Viên Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng, lạnh giọng, "Còn không đưa Hoàng hậu về cung?"
Lý công công không dám chậm trễ, vội ra hiệu bằng mắt cho hai thái giám bắt lấy tay An Ngưng Hương, dùng sức đưa nàng ra ngoài.
Trên mặt An Ngưng Hương là một nụ cười buồn bã. Nàng cười lên thật to, rồi hô lớn, "Hoàng quý phi có biết người ban ngày và người ban đêm chung giường với cô không phải là một người hay không!!"
Cuối cùng nàng cũng nói ra được câu này. Ngay lập tức, những người không biết chuyện khiếp sợ đứng đực tại chỗ, ngây người nhìn An Ngưng Hương.
Hoàng hậu điên rồi?
"Đưa về, mau đưa về ngay. Hoàng hậu điên rồi, vậy mà lại vu oan cho Hoàng quý phi. Ghen ăn tức ở như thế không xứng làm Hoàng hậu, trẫm quyết định..."
"Hoàng thượng, ngươi tuyệt tình với ta đến thế à?" An Ngưng Hương quay đầu lại, gương mặt đẫm nước mắt, "Ta không phải người ngươi tìm, ngươi có thể không thích ta, có thể tùy tiện độc ác với ta, có thể tổn thương lòng ta, có thể không để ý đến cảm nhận của ta, có thể nói ta vu hãm Hoàng quý phi. Nhưng chẳng lẽ ngươi không rõ, người ngủ cùng với Hoàng quý phi là ngươi tự tìm đến? Ngươi nói đấy là vì ta, ngươi nói yêu ta, ngươi nói không thích Hoàng quý phi, ngươi nói kiếp này ngươi chỉ có một người là ta. Những chuyện này, tất cả đều là ngươi nói cho ta!"
Hiên Viên Mặc tức đến méo mặt, vội vàng nhìn biểu cảm của Đường Quả. Không thấy có gì lạ, hắn thở ra một hơi, "Hoàng quý phi chớ nghe nàng ta hồ ngôn loạn ngữ, trẫm không nói thế với nàng ta bao giờ."
"Ban đầu là trẫm mù mắt mới có thể lập nàng ta làm hậu."
"Đưa đi."
Cuối cùng Đường Quả cũng mở miệng, "Từ từ."
"Hoàng quý phi?" Sau lưng Hiên Viên Mặc ướt đẫm. Hắn không xác định được những chuyện hôm nay có ảnh hưởng đến quan hệ của hắn và Hoàng quý phi hay không, hắn dự định một mực che dấu bí mật này.
Đường Quả không để ý đến Hiên Viên Mặc, đi tới trước mặt An Ngưng Hương.
An Ngưng Hương cũng không khóc nữa, hai người đối mặt với nhau.
Ngay lúc An Ngưng Hương còn tưởng Hoàng quý phi không tin mình rồi sẽ cho mình một cái tát, tuyệt thế giai nhân trước mặt nàng đột nhiên bật cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.