Đường Quả dựa vào nệm êm đọc thoại bản, trong điện đột nhiên có thân ảnh quen thuộc tiến vào. Cảm nhận được hơi thở của hắn, cô cũng chẳng thèm nâng mắt lên.
Cô đã quen với chuyện Hiên Viên Diệt giữa ban ngày ban mặt chạy đến đây rồi.
Lúc này, hắn vừa đến đã ôm côvào lòng, đầu còn chôn ở cổ cô, thuận tiện cắn một cái, giọng khàn khàn, "Quả Nhi, ta rất ghen tị."
"Hóa ra trước kia em ta rơi xuống nước là được Quả Nhi cứu."
Hóa ra, Quả Nhi rơi xuống nước là vì Hiên Viên Mặc, sau này cứ đến trời mưa lại bị đau đầu gối.
Hắn không những ghen tị mà còn đau lòng.
Hắn nghịch cái túi thơm cún con trong tay, nói, "Ta tra được nó chỉ nhớ được vật tổ đặc thù, ở hậu cung nhìn thấy An Ngưng Hương, ngay lập tức cho rằng An Ngưng Hương là nàng."
"Bụng dạ nó cũng thâm sâu đấy, rất cẩn thận, không tính nói chuyện này cho An Ngưng Hương. Nó muốn là, bảo vệ An Ngưng Hương, giữ lại nàng ta thuần túy, không để nàng ta nghĩ rằng vì nàng ta là có ơn cứu mạng với nó mà nó mới sủng ái nàng ta. Chuyện khi bé, hẳn là rất lâu sau nó mới nói cho Ngưng Hương."
Hiên Viên Diệt buông Đường Quả ra, hôn trán cô, "Buồn cười là, vì nó quá cẩn thận, nên mới bỏ lỡ đúng người. Ta vừa ghen tị, cũng cảm thấy may mắn, chỉ là trong lòng khó chịu vô cùng."
Hắn ôm lấy eo cô, thật cẩn thận, thật dịu dàng, sợ làm đau cô, "Ta ghen tị vì nó gặp được Quả Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-mau-xuyen-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/679730/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.