Đến ngày đi vùng lũ lụt, Hiên Viên Mặc đưa tất cả phi tần địa vị cao đi cùng.
Bao gồm cả Hoàng quý phi Đường Quả thì có tất cả tám vị.
Mặc dù đã cố gắng giảm bớt, nhưng hắn vẫn không thể không đưa những người này đi, đặc biệt là Đường Quả và ánh trăng sáng An Ngưng Hương của hắn.
Đường Quả là công khai chăm sóc, An Ngưng Hương là ngầm chăm sóc.
Nhiều người nhiều mắt, Hiên Viên Diệt không thể xuất hiện được, chỉ có thể đi theo trong âm thầm.
Hiên Viên Mặc chung xe với Đường Quả, những phi tần còn lại chia nhau ra đi xe khác.
Thật ra, lâu lắm rồi Hiên Viên Mặc không cùng một chỗ với Đường Quả. Trong xe ngựa không bao rộng này chỉ có hai người.
Hắn vậy mà lại sinh ra một loại cảm giác căng thẳng. Mặt không cảm xúc, hắn nhìn nữ tử dựa vào nệm êm đối diện.
So với các năm trước, nàng ta càng ngày càng xuất chúng.
Mấy năm nay, hắn đã vô ý thức xem nhẹ cô hết thảy, tuy rằng ngày nào cũng gặp mặt, nhưng không ngày nào hắn cảm thấy thoải mái cả.
Cũng không biết có phải anh hắn đang muốn cảnh cáo hắn hay không, cứ đến là thấy trên da thịt lộ ra của cô có dấu vết chướng mắt.
"Thân thể Hoàng quý phi còn tốt chứ?"
Đường Quả mỉm cười, gật đầu, "Vẫn tốt."
"Đường có hơi xóc, để nàng chịu khổ rồi."
"Không khổ, đã nhiều năm không ra ngoài, thật sự rất muốn ra ngoài." Đôi mắt đẹp của Đường Quả chiếu đến Hiên Viên Mặc, "Đặc biệt là được ra ngoài với A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-mau-xuyen-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/679712/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.