"Sao thế?"
Mai Lan chưa nói đã nước mắt tràn mi. Nàng không nhịn được. Qua gương, nàng có thể thấy đáy mắt nương nương chỉ có buồn bã.
Cho nên, nàng đoán không sai?
"Nương nương, người chịu khổ rồi. Phải nghĩ cách báo tướng quân ngay."
Đường Quả ngồi bên bàn trang điểm, cong môi lên, "Nói cho cha ? Nói thế nào?"
"Nhưng mà hắn rất quá đáng."
"Quá đáng thì đã sao, hắn vốn kiêng kị nhà họ Đường, nếu cha biết, chắc chắn sẽ loạn lên với hắn, như thế chẳng phải tìm cớ cho hắn diệt trừ cả họ nhà ta à?"
"Thế nên nương nương muốn chịu khổ mãi sao ạ?"
Đường Quả cười trong lòng, đương nhiên không. Hiên Viên Mặc thích đội nón xanh chứ gì? Đã thế cô cho hắn đội cả đời, còn đội một cách tự nguyện.
"Hoàng thượng ban ngày là thật đúng không ạ?"
Đường Quả tròn mắt đáp, "Ừ."
"Vậy người ban đêm là ai ạ?" Mai Lan sụp đổ mất. Nương nương càng lộ vẻ không quan tâm, trong lòng nàng càng khó chịu. Rốt cuộc nương nương biết được bí mật này lúc nào.
Đường Quả bật cười, "Khóc gì, cũng có phải chuyện ghê gớm lắm đâu."
"Sao lại không phải việc lớn chứ? Người chịu khổ là nương nương, thanh danh bị hủy là nương nương, thân thể ô uế cũng là nương nương." Mai Lan xù lông, "Nô tì không rõ Hiên Viên Mặc nghĩ cái gì."
"Em này, gan to nhỉ, dám gọi thẳng tên Hiên Viên Mặc." Đường Quả chải tóc, "Yên tâm đi, không phải chuyện lớn gì, hắn thích thì ta chiều."
"Nương nương còn thích hắn ạ?"
"Đã từng."
Mai Lan ngạc nhiên, nhưng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-mau-xuyen-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/679687/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.