"Lan Tiệp dư cũng thấy cách thêu đó độc đáo?"
"Dạ."
Đường Quả mỉm cười, "Ngươi cũng thích?"
Lan Tiệp dư không nghi ngờ gì, thẳng thắn nói, "Thiếp đương nhiên là thích rồi. Thiếp tin các chị em trong đây không ai không thích cả."
"À..." Đường Quả lướt qua tất cả các cung phi, hỏi, "Mọi người cũng rất thích?"
Các phi tần nhìn nhau, đồng thanh trả lời, "Đương nhiên ạ."
"Không ngờ bản cung chỉ khen một câu mà các ngươi đều nhìn trúng," Khóe môi Đường Quả nhếch lên, quả thực là hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc* "Thật ra bổn cung cũng chỉ thấy độc đáo, không muốn lắm. Đồ của bổn cung nhiều vô cùng, mấy cái thêu thùa nho nhỏ này chỉ có thể làm bổn cung hứng thú chút thôi."
(*hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh – lục cung phấn đại vô nhan sắc: hai câu thơ trong "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị, ý chỉ người đẹp (?))
Các phi tần không biết nên nói gì, Quý phi này càng ngày càng vô pháp vô thiên, đây là đang cố tình khoe của trước mặt các nàng đúng không?
Sao cũng được, nàng đã thành công chọc giận người khác rồi.
"Nếu mọi người thích, ta cũng không thể nói cái gì, nhất là Lan Tiệp dư." Ánh mắt Đường Quả rơi trên người Lan Tiệp dư, đầy ý coi thường, "Tất nhiên, Lan Tiệp dư và tất cả đều thích, vậy đề nghị vừa rồi của Lan Tiệp dư cũng không tệ lắm," Cô đặt mắt lên người An Ngưng Hương, "An Mỹ nhân, ngươi có nghe rõ Lan Tiệp dư nói gì không?"
Nói gì cơ?
An Ngưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-mau-xuyen-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/257894/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.