"Thân thể của Quý phi đã tốt lên chưa?" Hiên Viên Diệt ôm nữ tử vào lòng, cũng không làm gì quá đáng, chỉ ôm thôi cũng khiến hắn cảm thấy hạnh phúc. Nữ tử này... có mị lực gì mà mê hoặc được cả hắn. "Vẫn luôn không tốt." "Hồi nhỏ thiếp ham chơi, rơi xuống nước khiến hàn khí nhập thể, đau đầu gối. Cha thiếp đã tiêu rất nhiều để tìm thuốc cho thiếp nhưng cũng không có tác dụng gì. Đại phu nói rằng chỉ có thể chăm sóc thôi." Đương lúc cô nói, bên ngoài nổi gió lên. Hai người vẫn chưa kịp phản ứng thì mưa đã rơi xuống rào rào. Hiên Viên Diệt sửng sốt một chút, lại nhìn nử tử trong lòng nhăn mày lại đau đớn. Thân thể nàng run lên khiến lòng hắn cũng nhoi nhói. "Đầu gối đau?" Đường Quả gật đầu, cô nhìn lên, khóe mắt ươn ướt khiến lòng hắn căng thẳng, "Đau lắm à?" "Dạ." Cô cắn môi, ngừng một chút, "Vừa nãy đã cảm thấy không thoải mái lắm, hóa ra là vì mưa. Qua mấy ngày nữa là tốt rồi." "Hoàng thượng, hôm nay chỉ sợ không thể thị tẩm được." Gương mặt cô có một chút áy náy, "Lúc nào cũng phải để Hoàng thượng chiều theo thiếp, thiếp xấu hổ quá." Nhìn gương mặt tái nhợt của nữ tử, rồi nghe nàng muốn nói xin lỗi, Hiên Viên Diệt cũng không thể xem thường cảm giác lạ trong lòng nữa. Đây chính là vừa thấy đã yêu. Buồn cười hơn là, nàng thật sự nghĩ rằng Hiên Viên Mặc đối xử rất tốt với nàng, thật ngây thơ. Nếu người tới hôm nay không phải Hiên Viên Diệt hắn, chỉ sợ nàng đã bị người ăn xong bỏ. Nghĩ thế, hắn lại cảm thấy không vui, không thể không ôm Đường Quả thật chặt. Hắn đã động lòng rồi, đây là người của hắn, Hiên Viên Mặc có muốn nhúng chàm cũng không được. "Để ta xoa giúp nàng." Hiên Viên Diệt thả cô ra, choàng áo lên cho cô rồi mới để cô ngồi xuống. Hắn ngồi ngang chân bên giường, nhẹ nhàng xoa bóp đầu gối của cô, còn dùng nội lực ấm áp truyền vào trong, sắc mặt cô quả nhiên tốt hơn trước nhiều. "A?" Cô hơi ngạc nhiên, "Vậy mà không đau nữa rồi." Hiên Viên Diệt câu môi lên, lộ ra nụ cười không hề giống Hiên Viên Mặc, còn mang theo mấy phần tà mị, "Không đau là tốt, về sau ta xoa bóp cho nàng." "Hoàng thượng, người đối xử với thiếp thật tốt." Đường Quả ghé vào trong ngực nam tử cười lên, thành công thấy nụ cười hắn cứng lại, trong lòng vô cùng thoải mái, "Từ bé đến giờ, người đối xử với thiếp tốt nhất là cha thiếp, giờ có thêm một người nữa." Hiên Viên Diệt khó chịu. Người đối xử tốt với nàng là Hiên Viên Diệt hắn, không phải thằng em ngu xuẩn Hiên Viên Mặc kia. Trong lòng Hiên Viên Diệt âm thầm dính nhãn vừa ngốc vừa ngây thơ cho Đường Quả. Nhưng nhìn gương mặt tuyệt sắc lộ ra nụ cười hạnh phúc, hắn vội quên ngay cảm giác không thoải mái, nàng vui là được rồi. "Không còn sớm nữa, ngủ đi." Thấy cô còn ngơ ngác, hắn kéo người vào trong ngực, rồi kéo chăn lên đắp cho cả hai, thỏa mãn nhắm mắt lại. Trong ngực có một thân thể vừa mềm vừa ấm, cảm giác thật lạ lẫm. Nghe được tiếng hít thở đều đặn của nữ tử, hắn mở mắt ra, cẩn thận nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng. Khóe miệng nàng còn hơi cong lên, chắc chắn đang có một giấc mơ đẹp. Nghĩ đến chuyện trong giấc mơ của nàng có Hiên Viên Mặc, sắc mặt hắn không được tốt lắm. Hắn cắn bờ môi đỏ mọng của nàng để trừng phạt, nhẹ một cái, chợt cảm thấy muốn nghiện, nhanh chóng rời đi. Nhưng dường như hắn vẫn không thỏa mãn. Lần này hắn nhẹ nhàng chạm vào, thận trọng nhấm nháp. Ôm nàng thật chặt, có một nỗi xúc động muốn nhiều hơn nữa nhưng hắn vẫn kiềm chế lại. Nhìn đôi môi sưng lên của nàng, Hiên Viên Diệt có hơi lúng túng một chút. Nhưng sau đó lại cảm thấy phải đúng như thế, nàng vốn là của hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]