Chương trước
Chương sau
"Chắc cũng đến lúc rồi."
Đường Quả mặc váy vóc xinh đẹp, lười biếng dựa vào ngực Thời Thừa. Hai người cùng ngồi trên vương tọa, người phía dưới quen rồi nên không than vãn gì.
Từ ngày chấp chính đầu tiên, nữ vương bệ hạ đã cùng ngồi trên vương tọa với thân vương điện hạ. Ngay cả lúc nghiêm túc nhất, cô cũng mềm oặt dựa vào người Thời Thừa.
Hỏi người dân của đế quốc Lạc Nhật, chuyện gì đáng sợ nhất?
Tất nhiên là chuyện nữ vương bệ hạ và thân vương điện hạ lúc nào cũng rải cơm chó mà hoàn toàn không để ý đến trái tim yếu ớt của bọn họ rồi.
Điển hình như lúc này, họ vừa mới báo cáo xong cô đã nói một câu không thể hiểu được.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, rồi thì không thể không nhìn lên người đàn ông lạnh lùng chỉ cười với một người, thân vương điện hạ, phiền ngài nói chút, nữ vương bệ hạ đang muốn nói gì?
Nữ vương bệ hạ mạnh đến mức nào, người đế quốc Lạc Nhật lẫn zombie cũng không biết.
Bọn họ chỉ biết đã từng có người là dị năng giả cấp tám muốn làm phản, kết quả vừa mới xông lên đã bị nữ vương một tay đập xuống sàn nhà, tạo thành một cái hố cực kì sâu.
Thân vương điện hạ không cho người lấp hố, ngược lại còn đặt tên thành "Hố của nữ vương bệ hạ."
Bây giờ, cứ mỗi lần cửa cung mở ra, vô số người tiêu một đống phí vào cửa để tham quan "hố của nữ vương bệ hạ." Nhiều người còn lấy nó làm vinh dự.
"Gần đây chuyện bên ngoài thế nào?" Đường Quả hỏi. Lúc trước cố đã bày ra một bàn cờ như thế, mười mấy năm rồi cũng nên đánh.
Không biết Nhan Niệm sẽ ra sao, Nghiêm Nghị sẽ thế nào, cô có hơi mong chờ đấy.
Ngày đó cô gặp Nhan Niệm lần cuối cùng, đánh ả một trận cũng không phải là vì muốn cướp ngọc bội lại, chẳng qua là để động tay động chân trên đó thôi.
Đây là đồ của nguyên chủ, làm gì có chuyện Nhan Niệm mãi mãi hưởng được chỗ tốt của nó chứ.
Cô thẳng thừng nói chân tướng ra, Nghiêm Nghị sẽ không biết được cảm giác bị lừa gạt. Gã bắt buộc phải cảm nhận được cảm giác đau thấu tim gan này.
Tận mắt nhìn thấy ngọc bội biến lại về hình dáng mình đã quen thuộc, chắc hẳn Nghiêm Nghị sẽ khắc sâu trong trí nhớ, ăn một quả đắng.
Càng khiến cho gã hối hận hơn là, người gã nghĩ đã vứt bỏ gã đã chết, còn là tự gã đưa đi chết.
Ha ha, nghĩ đến đó, chắc gã cũng muốn tự mổ ngực mình rồi móc tim ra băm nhỏ.
Đường Quả nheo mắt lại, cười lên. Còn chưa hết đâu, trong căn phòng nhỏ của biệt thự, cô còn để lại cho Nghiêm Nghị rất nhiều "vật kỉ niệm."
Những vật này đủ để gã nhớ thật lâu.
Người bên dưới cảm thấy lạnh sống lưng. Không có gió sao vẫn lạnh căm căm như thế, giờ còn là mùa hè mà?
Vì sao lại lạnh thế nhỉ?
Bọn họ ngẩng đầu lên, bắt gặp được nụ cười quỷ quyệt của nữ vương bệ hại, cộng với ánh mắt thâm tình của thân vương điện hạ.
Tất cả đồng thanh chửi trong lòng, đậu má.
Hệ thống: [Ký chủ, chân nhân Tử Vân tạo ra được đồ cô muốn rồi.]
"Cái gì thế?" Đường Quả mờ mịt. Mấy năm nay đúng là cô có nhờ mấy người bạn làm giúp không ít thứ, thật sự đã quên béng mất rồi.
Hệ thống quạu, ký chủ hạnh phúc quá nhỉ.
[Hoàn Lương Nhất Mộng.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.