Lúc này là cuối giờ Hợi, trời mưa tầm tã, Tân Nguyên không hồi cung mà nhờ Tiểu Điệp đưa nàng đến Vô Định Hà.
Tiểu Điệp ngồi trước đầu xe, mặc áo mưa, đội nón rơm to vành, đánh cỗ xe chở Tân Nguyên tới Vô Định Hà.
Tân Nguyên bỏ mặc trời đang mưa, xuống xe bước lên cầu.
Tiểu Điệp nhảy xuống đất, đi theo Tân Nguyên. Vừa đi Tiểu Điệp vừa căng dù che cho Tân Nguyên.
Hai người đứng nhìn tân giả khố thật lâu, Tiểu Điệp lên tiếng:
- Em thật không ngờ Tần Thiên Văn hộ tống xa giá đến Chiêu Tây Lăng.
Tân Nguyên gật đầu. Tiểu Điệp nói:
- Cách cách nghĩ chàng ấy sẽ tiếp tục ở lại kinh thành không?
Tân Nguyên lại gật đầu.
Trong lòng Tiểu Điệp vẫn hoang mang khó tin. Tiểu Điệp chớp chớp đôi mắt, nghĩ ngợi một lúc, nói:
- Bỏ mặc thân phận đương gia của lúc xưa, theo hoàng thượng chúng ta, vinh thì cùng vinh, nhục thì cùng nhục ư?
Tân Nguyên tiếp tục gật đầu:
- Năm xưa, những lời Nhạc tướng quân và Định Viễn đại tướng quân đã lay động được chàng chín phần. Chỉ là chàng vẫn còn nghĩ đến tình nghĩa với Cửu Nạn sư thái và thân phận đương gia nên mới không chịu bước xuống bậc thang lúc đó. Bây giờ thì khác, Nữ Thần Y đứng dưới bậc thang, với tình yêu chàng dành cho Nữ Thần Y, chàng buộc phải bước xuống để được ở bên nàng ấy.
Tân Nguyên dứt lời nét lo lắng trên mặt Tiểu Điệp dần dần biến mất. Tiểu Điệp nói bằng giọng cực kỳ trìu mến:
- Một đại trượng phu, phú quý không hề lay chuyển, lao tù không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen-tinh-nhi-nu/947292/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.