- Xin lỗi cách cách, nhưng cách cách đừng sợ, ta không có ý đồ gì đâu.
Cửu Dương cất giọng ôn tồn. Chàng nói đoạn kéo nhẹ thắt lưng để tiếp tục cởi nốt mớ y phục của chàng ra.
- Chỉ là ta không thể ngã bệnh – Cửu Dương trầm giọng nói thêm - Ta không thể mắc phải thương hàn để rồi bị kẹt ở nơi này thêm một ngày nào nữa, ta phải mau chóng trở về kinh thành.
Khi Cửu Dương nói câu này chàng nghĩ đến Liên Hoa Sát Thủ vẫn còn nấp dưới cái bóng thuần khiết để che mắt mọi người trong phủ Định Viễn, chàng phải mau chóng trở về báo với Tế Độ về ả nội gian này. Bằng không, mọi kế hoạch của Hiếu Trang coi như tan thành bọt nước! Cửu Dương nghĩ mà không kìm được tiếng thở dài đánh sượt.
Sáng hôm sau ánh bình minh chiếu vào hang động đánh thức giấc ngủ của Cửu Dương. Chàng mở mắt ra, thấy Tân Nguyên ngồi ngủ cách chàng vài sải tay. Nàng ngồi tựa vai vào vách động, lưng xoay về hướng chàng, nàng có vẻ ngủ mê. Cửu Dương ngẩng đầu nhìn mấy khối thạch nhũ trong động. Hang động thiên tạo này quả thật ấn tượng, các nhũ đá mọc trong động có đủ màu sắc, hình dạng, trông chúng thật ngộ nghĩnh. Cách chỗ chàng đang nằm còn có một khe nước trong vắt nữa, những cây bụt mọc ngược trên trần như thể cố thả mình xuống làn nước trong xanh. Cửu Dương đang ngắm mấy cây bụt mọc thì con ngựa của chàng bước lại khe nước, chàng bèn gom bộ y phục vẫn còn ướt nước và đứng lên, dẫn ngựa ra ngoài suối, cho nó uống nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen-tinh-nhi-nu/947270/chuong-16-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.