Chiều nay Tân Nguyên lại xuất cung. Bốn năm qua, như một thói quen, cứ hễ mặt trời ẩn sau dãy Kim Sơn là nàng lại đến khúc sông này, ngắm nhìn nắng chiều sụp tắt ở hướng Tây, ráng hồng buổi chiều ở khúc sông này sao mà buồn thảm và thê lương chi lạ?
Tân Nguyên chầm chậm bước lên cầu, đứng ở đây nàng có thể nhìn thấy hoàng cung chìm dần vào màn đêm. Hai mươi mấy năm, sinh mệnh của nàng vẫn bị nó giữ chặt lấy, bốn bức tường cao chọc trời. Người đời vốn tưởng là một cách cách cao quý hẳn nàng sẽ vô cùng vui vẻ nhưng họ nào biết nàng không hề có một chút vui sướng nào.
Tân Nguyên chờ Cửu Dương đến gần cuối giờ Dậu, chàng xuất hiện. Cửu Dương hơi ngạc nhiên khi thấy Tân Nguyên chỉ đến một mình. Chàng bước lên cầu, tiến lại gần nàng.
- Đầu xuân gió vẫn còn thổi mạnh, lang thang hứng gió lâu không tốt đâu.
Cửu Dương vừa nói vừa mỉm cười với Tân Nguyên. Trong bốn năm qua, chàng đã quá quen với sự hiện diện của nàng ở khúc sông này, nhưng đêm nay chàng đủ nhạy cảm để nhận biết thần tình nàng vô cùng phức tạp. Không hiểu sao nàng dường như có nét buồn bã? Nàng cũng không như mọi khi mang mã đầu cầm theo.
Cửu Dương tiếp tục mỉm cười:
- Cách cách hãy nên trở về.
Tân Nguyên nhìn như dán vào mặt Cửu Dương. Tối nay, nàng phải nhìn cho thật kỹ nụ cười của chàng. Chàng có nụ cười rất đẹp, ánh mắt như phát sáng mỗi khi chàng cười. Chàng cũng rất có tài, có thể nói chàng vượt trội so với những người cùng tuổi, kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen-tinh-nhi-nu/947264/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.