- Nàng nói nàng quan tâm ta, tại sao lúc trước nàng hờ hững vậy?
Tế Độ liên tục lặp lại câu nói này trong cơn mê sảng. Hà Tử Lăng ngồi trên trường kỉ lắng nghe lời chàng, nàng đương nhiên biết câu hỏi vừa rồi không phải dành cho nàng.
Hà Tử Lăng không ngừng ôm mặt khóc ròng. Tại sao chàng không còn như xưa để nàng được là người cùng chàng đi đến cuối con đường? Tại sao chàng và nàng đã từng sánh bước bên nhau lại để lạc mất nhau ở ngã rẽ Thiên Sơn ấy?
Bao nhiêu nước mắt đã được hong khô trước đó giờ rủ nhau trở về hội tụ trong đêm. Hà Tử Lăng nhớ từ khi Tế Độ trở về từ Thiên Sơn, những điều chàng nói, những hành động chàng làm là cách để chàng thể hiện tình yêu với cô gái chàng gặp trên Thiên Sơn. Chàng nói với nàng hai người từ nay chỉ là bạn thôi và chàng đã buông tay nàng từ giây phút đó.
Tế Độ liên tục tránh mặt nàng, nhưng sáu năm qua nàng vẫn ở bên chàng hy vọng có ngày chàng quay đầu trở lại. Hà Tử Lăng biết nàng cố chấp trong tình yêu để tự nhận những thương tổn sâu sắc về mình nhưng trách nhiệm không cho phép nàng rời chàng. Vả lại, nàng cũng không nỡ xa chàng, vì chàng chính là mối tình đầu, và cũng sẽ là duy nhất.
Người ta thường bảo những người xuất hiện trong đời ta dù chỉ thoáng qua đều vì lí do nào đó. Vậy sự xuất hiện của chàng đơn giản chỉ là để nàng tổn thương ư? Chàng đã từng cho nàng những giây phút ngọt ngào, thời gian hai người ở bên nhau cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen-tinh-nhi-nu/947248/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.