#77.
Ngọc Duyên nói xong, bất ngờ dùng hai bàn tay sấn tới nắm chặt cổ áo của Phong Dương, tiếp tục oán trách:
"Tại sao tôi lại không nhận ra con người thật sự của anh sớm hơn chứ? Đồ bỉ ổi, đồ khốn, đồ dơ bẩn!!"
Phong Dương bị giằng cổ áo cũng không hoảng loạn, chí ít thì gã ta cảm thấy xấu hổ vì người trên đường đang liếc nhìn bọn họ. Phong Dương mặt mũi tối sầm, giữ chặt cổ tay của Ngọc Duyên, giống như một chiếc kìm siết chặt lấy.
Cô đau đớn kêu lên, vùng vẫy muốn thoát khỏi đôi tay của gã.
"Em đang làm cái trò gì vậy? Có biết xấu hổ hay không? Tôi nói cho em biết, tất cả mọi chuyện cũng không phải chỉ một mình tôi gây ra đâu. Một bàn tay làm sao vỗ thành tiếng? Em nghĩ bản thân mình vô tội lắm ư? Em nghĩ tôi sẽ làm được cái quái gì nếu như không có sự giúp đỡ của em?"
Phong Dương hơi dừng lại, bước tới gần, cúi thấp đầu, gằng từng chữ qua kẻ răng, "Không phải em yêu tôi lắm sao? Em phải tin tưởng tôi chứ? Phải vui mừng khi tôi đã có được toàn bộ công ty chứ?"
Toàn bộ công ty?
Lúc này tôi như sực tỉnh, cũng dần hiểu ra ngọn ngành câu chuyện của hai người bọn họ. Đứng lặng một bên, tôi muốn bước tới đối mặt với Phong Dương hỏi cho ra cặn kẽ đầu đuôi mọi chuyện, nhưng sau đó Ngọc Duyên lại lên tiếng.
Cô ta ngước mắt nhìn gã, sâu trong đáy mắt là sự ghê tởm cùng cực.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-y-tinh-yeu-va-dam-me/3132949/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.