Editor: Đào Tử
_________________________
Bùi Diệp lấy vải thô che mặt và khăn quàng cổ lớn khoác trên người xuống, lộ ra tướng mạo nguyên chủ "Tiểu Lục".
Đống lửa trại cháy lớn, chiếu đỏ rực nửa gương mặt cô.
Hình dáng "Nghĩa sĩ" khiến hai thiếu niên kinh ngạc.
Bọn họ nghĩ Bùi Diệp thân thủ mạnh mẽ, võ nghệ cao cường chắc là đã lớn tuổi ẩn cư rừng sâu núi thẳm.
Kết quả ——
Nhìn thế nào cũng là cô bé tuổi còn nhỏ hơn Tần Thiệu.
"Tuổi nghĩa sĩ... Có vẻ không lớn lắm..."
Bùi Diệp mở nắp nồi, đảo mì gói và gia vị.
Sương trắng và hơi nóng bốc lên, thuận tiện tản mùi vị mì ăn liền vào không trung, tràn ngập xoang mũi ba người ở đây.
Bụng Tần Thiệu và Thân Tang ăn ý lộc cộc lộc cộc kêu to.
Một tiếng lại một tiếng, còn hát ra tiết tấu.
Một tia đỏ ửng lặng lẽ từ cổ bò lên bên tai, lại lan tràn đến đỉnh đầu.
Bùi Diệp ôm biểu lộ "Ta không nghe thấy gì cả", từ đầu đến cuối cúi đầu châm củi lửa cho đống lửa trại.
"Các cậu có bát đũa không?"
Mì tôm ngâm nở, Bùi Diệp mới ngẩng đầu hỏi thăm hai người.
Thiếu niên vô thức gật đầu: "Có mang!"
Bọc hành lý của bọn họ đơn giản, nhưng đồ vật vẫn rất đầy đủ.
Hai bộ y phục thay giặt, phối sức, bội kiếm, chủy thủ, bạc vụn, lộ dẫn còn có bát đũa dùng riêng.
→_→
Đồ bên ngoài không sạch sẽ, học sinh du học bên ngoài thường đều tự chuẩn bị bát đũa.
Thế là bọn họ mở bọc hành lý lấy chén đũa của mình ra.
Bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-xuyen-cham-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4385613/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.