Editor: Đào Tử
___________________________
"Những vật này... Tại sao ngài lại có?"
Còn dọn dẹp chỉnh tề, xếp chồng trong mấy cái giỏ nhựa? "Cái gì?"
Bạch Tuộc khổng lồ nghe vậy nhìn sang, bỗng chốc sa sút tinh thần.
Nó dùng một loại giọng trầm thấp lại rất tiếc nuối nói: "Bởi vì chủ nhân của bọn nó là anh hùng, đây là tôn trọng cơ bản nhất đối với anh hùng."
"Anh hùng?"
Ánh mắt Bùi Diệp rơi vào vật phẩm bên trong giỏ nhựa.
Quần áo, đai lưng, giày, nón lính, súng ống đạn nhuốm máu tàn tạ nhưng được xếp chỉnh tề, còn có tro cốt chứa trong túi.
Những vật này không phải của Hoa Quốc.
Cũng mang ý nghĩa chủ nhân của bọn chúng vô cùng có khả năng không phải người nước Hoa.
Tiểu trong suốt Tuân Minh Viễn nháy mắt nhận ra lai lịch.
"Nhìn từ quân phục và trang bị, hẳn là A Quốc."
A Quốc?
Bùi Diệp phút chốc nghĩ tới điều gì.
Bạch Tuộc khổng lồ nói: "... Tôi không biết các cô thu hoạch được bao nhiêu tin tức từ thiết bị đầu cuối cá nhân..."
Bùi Diệp nói: "Thân phận của ngài và vì sao ngài rơi xuống trái đất, chúng tôi đại khái biết một chút."
"Đã vậy, vậy tôi sẽ nói chuyện thiết bị đầu cuối chưa từng ghi chép." Ánh mắt Bạch Tuộc khổng lồ rơi trên giỏ nhựa, hồi ức đoạn thời gian có thể xưng thảm liệt kia, biểu lộ nó cực kì u buồn, "... Chỉ có thể nói vận khí quá kém, tình huống phi thuyền tổn hại nghiêm trọng xa so với dự liệu..."
Bạch Tuộc khổng lồ làm chuẩn bị.
Đem tất cả mọi thứ an bài thỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-xuyen-cham-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4385600/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.