Editor: Đào Tử
___________________________
"Cứ như vậy mặc kệ hắn?"
Bùi Diệp nhìn cô gái đuổi theo bước chân các cô, sau lưng đám người truyền đến tiếng thiếu niên bị đánh tàn bạo mà kêu rên.
Cô gái mặt mày kiên nghị nói: "Không quản, hắn nên ăn giáo huấn nhiều một chút, nhìn cho rõ tận thế đến tột cùng là thế đạo gì. Mẹ tôi bởi vì áy náy mà nhường nhịn hắn khắp nơi, hắn càng ngày càng được nước. Hiện tại để hắn bị đánh gần chết, có lẽ sẽ thành thật một tí."
Nuôi một tên phế nhân chỉ có thể nằm trên giường so sánh nuôi một tên tìm đường chết gây chuyện khắp nơi dễ hơn nhiều.
Cô gái cũng không phải mẹ mình, đối với anh trai hờ này không có cảm tình gì.
Ba người Bùi Diệp thuận đường đưa cô gái về nhà, chuẩn bị cáo biệt rời đi.
"Cái kia..."
Cô gái đột nhiên lên tiếng gọi Bùi Diệp lại.
"Còn chuyện gì sao?"
Cô gái hỏi cô: "Các cô muốn đi nơi phát hiện khuyên tai ngọc sao?"
Bùi Diệp còn chưa trả lời, cô gái trước tiên nói một câu.
"Các cô tốt nhất đừng đi qua, bên kia có vật rất nguy hiểm, mặc dù tôi không biết là cái gì, nhưng luôn có loại cảm giác này..." Cô gái cũng không trông cậy mấy người Bùi Diệp sẽ tin tưởng, chẳng qua là cảm thấy mình nên nhắc nhở một câu, "Nếu cô không nguyện ý tin tưởng thì quên đi."
"Đồ vật nguy hiểm?"
Cô gái cắn môi dưới gật đầu, dường như nghĩ tới điều gì không tốt, sắc mặt hơi tái đi.
"Khi đó tôi vì tránh né nguy hiểm, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-xuyen-cham-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4385588/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.