Editor: Đào Tử
______________________
Hướng Thụy Quân phủ chiếc áo khoác lớn của chàng trai cuộn mình tại ghế lái phụ, nổi bật lên thân hình đặc biệt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Đường núi tối đen như ẩn núp dã thú trước kia giờ đèn đuốc sáng trưng.
Trên núi nhiệt độ không khí tương đối thấp, gió đêm cũng lạnh, nhưng cô lại cảm thấy trong lòng cực ấm.
Chàng trai xa lạ không chỉ cứu cô, còn tốt bụng đưa cô xuống núi, mang cô đi báo cảnh.
Hai người không nói gì, bầu không khí bên trong xe gần như ngưng trệ.
Chàng trai thấy cô từ đầu đến cuối đắm chìm trong thế giới của mình, không nhịn được hỏi một câu.
"Em không sợ anh là người xấu, dễ dàng lên xe người xa lạ như vậy?"
Hướng Thụy Quân ngẩng đầu nhìn anh ta.
Hồi lâu, tay cô chỉ nắm chặt vạt áo, rủ đầu không nói một câu.
Giọng điệu chàng trai yếu dần.
"Xin lỗi, con người anh không biết ăn nói lắm, anh không có ý trào phúng hoặc dạy bảo em..."
Chàng trai ý thức được câu hỏi của mình không ổn.
Nhưng trời sinh hắn tính trầm mặc, cực ít liên hệ cùng khác phái, chớ nói chi là cô gái nhỏ xinh đẹp yếu ớt thế này, hắn miệng lưỡi vụng về cả buổi cũng không biểu đạt rõ ràng.
"Em không có nghĩ như vậy, chẳng qua em cảm thấy anh chắc hẳn là một người tốt."
Tướng mạo do tâm mà sinh.
Ngũ quan tướng mạo chàng trai cương nghị chính trực, toàn thân lộ ra chính khí lẫm liệt.
Chàng trai lại nói, "Loại chuyện như tướng mạo, không được chuẩn."
"Nhưng em cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-xuyen-cham-sau-khi-dai-lao-ve-huu/1147181/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.