Editor: Đào Tử
__________________________
"Thái Hạo, cậu ở đâu?"
Bùi Diệp chỉ thuận miệng trêu chọc một câu, ai ngờ Thái Hạo người ta liền im lìm không một tiếng.
"Người sống sót, tôi vẫn luôn ở đây."
Trả lời chậm, giọng thanh lãnh lộ phần trầm muộn.
Chút xấu xa nhỏ của Bùi Diệp bị nó dẫn ra, cười hỏi một vấn đề làm Thái Hạo lần nữa lâm vào trầm mặc.
"Cậu giúp tôi sửa chữa quyền hạn ba lần, đúng không?"
Hồi tưởng vấn đề này mấy lần, quyền hạn rõ ràng là một thứ dị năng giả bình thường không cách nào có.
Thái Hạo không trả lời.
"Vậy tôi đổi cách hỏi khác, trừ tôi, Thái Hạo còn đối đãi đặc thù với người khác như vậy?"
Mười giây dài đằng đẵng qua đi, tai nghe vô tuyến truyền đến giọng Thái Hạo chững chạc nghiêm túc.
"Người sống sót, mỗi vị người sống sót đều là hi vọng, là độc nhất vô nhị, Thái Hạo theo lẽ công bằng làm việc, sẽ không thiên vị bất kỳ người nào."
Bùi Diệp không nhịn được bật cười.
"Vậy cậu vì tôi sửa chữa quyền hạn, trong mắt cậu cũng là 'Theo lẽ công bằng làm việc' ?"
Thái Hạo bình tĩnh trả lời.
"Đúng vậy, người sống sót."
Theo logic của nó, mở cửa sau nhỏ cho Bùi Diệp là theo lẽ công bằng làm việc, cho nên nó không trái với nguyên tắc của mình.
"Người sống sót, bạn còn nghi vấn sao?"
"Tạm thời không có. Nhưng tôi hơi nhàm chán, cậu có thể tâm sự với tôi không?"
Giọng Thái Hạo bình tĩnh thêm mấy phần lăn tăn.
"Có thể!"
Bùi Diệp hiếu kì hỏi, "Thái Hạo, cậu thật sự là trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-xuyen-cham-sau-khi-dai-lao-ve-huu/1147172/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.