Chương trước
Chương sau
Editor: Đào Tử
_______________________
Nhìn Thanh Long bị gặm loạn lông, Bùi Diệp không đồng tình, ngược lại cười trên nỗi đau người khác.
Cô em Đao tiến lên hai bước, hướng về phía Thanh Long phẫn nộ nhe răng.
Không phải gâu gâu gâu thì là gâu gâu gâu.
Tuy Bùi Diệp nghe không hiểu tiếng chó, nhưng từ tiếng kêu nghiêm khắc của cô em Đao cũng biết, nó đang mắng người --
Không, mắng chó.
"Em chính là Đao? Thanh Long gọi em Đao Đao, chị có thể gọi vậy không?"
Bùi Diệp vẫy vẫy tay với em gái Đao, cười thân mật.
Cô em Đao ban đầu khẽ giật mình, vốn không muốn để ý tới, nhưng nó dùng mũi ngửi ngửi, đột nhiên sụt sịt một tiếng, nâng bước nhỏ thanh tú tiến lên.
Đầu cẩu lớn nửa ngồi vùi vào trong lòng Bùi Diệp, khẽ híp mắt (? ? ? )? cọ cọ.
Bùi Diệp bỗng muốn cảm khái --
Ba anh em Thanh Long, Yển Nguyệt, Đao quả nhiên là trai xinh gái đẹp bên trong dàn cảnh khuyển.
Thanh Long tướng mạo tuấn mỹ, Yển Nguyệt khí chất dịu dàng, mà cô em Đao vô cùng anh khí.
Một thai sinh ba, mỗi người mỗi vẻ.
Thanh Long còn tưởng rằng nguy hiểm đã qua, cẩn thận tiến đến trước mặt em gái, vừa mở miệng chuẩn bị phát ra tiếng, một vuốt chó phóng đại trước mắt.
Lực đạo mạnh đập Thanh Long à ú một tiếng, lộn nhào trên không trung hai vòng rưỡi, trượt hai mét lăn đến góc tường.
Cô em Đao hướng về phía Thanh Long nhe răng.
"Gâu gâu -- gâu gâu gâu!"
【 Đồ đần, cút xa một chút! 】
Nếu không phải tham luyến Bùi Diệp ôm ấp ấm áp, nó còn muốn xông tới cắn rụng toàn bộ lông thằng quỷ Thanh Long này.
Thanh Long xuống tay với nó hung ác bao nhiêu, mỗi một vuốt nó đều nhớ kỹ!
Tố chất thân thể nó rất cao, nhưng chưa đạt tới trình độ mình đồng da sắt, xương cốt bị mạnh mẽ đánh gãy, siêu đau!
Thanh Long rủ cái đầu xuống co ở góc hẻo lánh không lên tiếng.
Đầu chó lớn trốn dưới hai vuốt trùng điệp, vụиɠ ŧяộʍ nhìn em gái Đao, một bộ kinh sợ cam chịu ủy khuất.
"Thương thế của các em tốt chưa?"
Bùi Diệp không nhịn được sờ bộ lông em gái Đao.
Bộ lông của nó mềm hơn Thanh Long một chút, trông càng bồng bềnh hơn.
Cô em Đao gật gù, theo lực đạo của cô ngồi xuống xoay người, trong cổ phát ra tiếng "Hừm hừm".
Ngón tay Bùi Diệp gãi gãi tại cổ nó.
"Em muốn học nói tiếng người không?"
Cô em Đao hơi ngửa đầu nhìn cô, hai mắt mờ mịt.
Thanh Long thấy bán thảm không có tác dụng, chỉ có thể từ bỏ.
Nó tiến lên giải thích, "... Chính là có thể nói tiếng người giống như anh nè."
Ngôn ngữ khác biệt không được đâu, việc giao lưu rất khó khăn.
Cô em Đao mắt liếc anh trai nhà mình.
Thanh Long thuyết phục, "Học một môn ngoại ngữ có thể gia tăng cơ hội việc làm đó, bằng không làm sao em giao lưu cùng nhân loại?"
Cô em Đao gâu gâu trả lời, Thanh Long nghe hiểu, Bùi Diệp nghe không hiểu.
"Nó nói cái gì?"
Thanh Long lúng túng nói, "Không có gì... Nó đáp ứng á."
Trên thực tế?
Cô em Đao mắng nó vụиɠ ŧяộʍ học ngoại ngữ.
Đã nói cùng một chỗ làm chó, anh lại chạy đi học tiếng người!
Thanh Long cũng oan uổng.
Nó cũng chẳng hiểu ra sao đã học được môn ngoại ngữ này rồi.
"Tiểu Tú" sờ soạng cổ họng nó một chút, nó mở miệng là có thể nói tiếng người.
Một lần trắc trở hai lần thục, đánh nát xương hoành dễ như trở bàn tay.
Cô em Đao có chỗ chuẩn bị tâm lý, cảm giác xương hoành vỡ đau chỉ làm nó nhíu mày, không giống Thanh Long đau đến giơ chân.
Nát một cái, không thiếu cái thứ hai, Bùi Diệp dứt khoát cũng đánh nát xương hoành của Yển Nguyệt.
Thế là ba anh em Thanh Long Yển Nguyệt Đao lần đầu tiên đời cẩu dùng ngôn ngữ nhân loại giao lưu tình cảm.
Cô em Đao tức giận bất bình nện đất.
"Yển Nguyệt, anh ấy vừa rồi xém đánh chết em, sao anh không cắn giúp!"
Yển Nguyệt phật hệ lười nhác động đậy, lười biếng duỗi lưng lớn mỏi, lần nữa về một góc nằm sấp.
"Em tự cắn đi."
Thanh Long ủy khuất nói, "Đao Đao..."
"Quy củ cũ!"
Bùi Diệp tò mò.
"Quy củ cũ gì?"
Yển Nguyệt nâng mắt một chút, lười biếng trở mình.
"Hối lộ đồ ăn."
Thanh Long có thói quen giấu đồ ăn, thường xuyên thức ăn cho chó chưa ăn hết trộm giấu đi.
Mới đầu giấu ở chuồng chó bị nhân viên công tác quét sạch sẽ, Thanh Long liền đổi giấu nơi khác, như thừa dịp huấn luyện lén đào hố.
Nó chân trước vừa giấu kỹ, chân sau đã bị cô em Đao móc ra ăn hết.
Cảnh khuyển không có vật như tiền lương tiền tiết kiệm, đồ ăn xem như tài phú quý giá bọn nó có thể tiếp xúc.
Quy củ cũ chính là để Thanh Long lấy lòng đút hối lộ chứ sao.
Một bữa không được hai bữa.
Chỉ là cảnh khuyển phải học được chống cự đồ ăn dụ hoặc, cô em Đao tham ăn, ngay từ đầu bị phê bình nhiều lắm.
Thanh Long gâu gâu một tiếng.
"Đi đi đi, ăn cơm đi ăn cơm!"
Hai cẩu cẩu cũng bổ sung thân phận chứng và tài khoản căn cứ, nhưng tài khoản chúng nó không có một đồng.
Thanh Long thì khác, nó là tiểu phú cẩu, mời khách không vấn đề!
Ba chú chó không ở cùng mấy người Bùi Diệp.
Yển Nguyệt và cô em Đao đi theo Thanh Long trở về phòng thuê.
Trên đường, nó nói sơ lược tình huống cho hai đứa em, khi nói hai đặc công trẻ tuổi và con gái đội trưởng đều còn sống, những người khác mất, hai chú chó thương cảm đồng thời cũng có chút an ủi. Chiến hữu không bị diệt toàn quân, đại hạnh trong bất hạnh.
"Bữa khuya các em muốn ăn gì nào?"
Căn cứ XX có chợ bán thức ăn, rau củ hoa quả bên trong đều là sở nghiên cứu nuôi trồng.
Hương vị khá giống trước tận thế, khuyết điểm duy nhất là giá cả quá đắt.
Rất ít người ăn nổi.
Mà Thanh Long làm khuyển sĩ thu nhập cao, thu nhập không chỉ dễ dàng nuôi hai thanh niên đặc công và con gái đội trưởng, còn có thể bảo đảm chất lượng sinh hoạt, tiền tiết kiệm để dành vài chục nghìn.
Đúng vậy, Thanh Long mới là chủ lực nuôi gia đình.
Hai đặc công tìm phần việc tuần tra tương đối an toàn bên trong căn cứ nhưng ích lợi không cao.
Đây là Thanh Long đặc biệt yêu cầu, chỉ có như vậy mới có thể chiếu cố tốt con gái đội trưởng, bên ngoài trụ sở quá nguy hiểm, tùy thời có khả năng bỏ mạng.
"Nuôi sống gia đình không dễ gì, giá hàng cao hơn trước kia đến quá đáng."
Thanh Long quen cửa quen nẻo mua một ít rau củ hoa quả, còn đi cửa hàng thực phẩm căn cứ mua đồ hộp.
Đây đều là vật xa xỉ ở tận thế.
Vừa mua thức ăn vừa cảm khái.
Thấy được giá hàng tận thế, Yển Nguyệt và Đao muội tử cũng cảm thấy sinh hoạt có áp lực.
"Thanh Long, anh kiếm tiền thế nào?"
Thanh Long trả lời, "Đi theo tiểu đội người sống sót ra ngoài làm nhiệm vụ, điểm cống hiến thanh toán theo ngày."
Em gái Đao nói, "Em cũng đi."
Vừa nghĩ tới có thể nắm giữ tài phú thuộc về chính mình, nó bỗng có điểm hưng phấn, lông mao trên cổ đón gió đêm khẽ lay.
Yển Nguyệt cũng không nóng không lạnh nói, "Ừm, tính thêm em nữa."
Giống đội trưởng thường xuyên nhắc tới --
Giá hàng quá cao, sinh tồn quá gian nan, trong nhà không thể có nhàn cẩu.
Làm tinh anh đội cảnh khuyển, bọn nó sao có thể nhàn rỗi ở nhà làm nhàn cẩu! ! !
Hai vị thanh niên đặc công cố gắng làm việc: "? ? ?"
Con gái đội trưởng: "? ? ?"
Bọn họ sắp từ bị một chú chó bao nuôi, tiến hóa thành bị ba chú chó bao nuôi?
Căn hộ Thanh Long thuê không lớn, phòng khách bị ngăn thành một cái phòng nhỏ.
Thanh Long và Yển Nguyệt mỗi cẩu làm bạn cùng phòng với một thanh niên đặc công, cô em Đao và con gái đội trưởng một phòng.
Trước khi ngủ, bọn họ triệu mở đại hội gia đình một lần.
Liên quan tới đồng đội cảnh khuyển khác.
Yển Nguyệt và em gái Đao mang chúng nó ra ngoài, chuẩn bị cùng tìm Thanh Long nương náu, nhưng nửa đường xảy ra chuyện mới bất thành, đội cảnh khuyển cũng tản.
Nếu có thể, bọn nó muốn tìm chiến hữu cũ về lại.
Hai vị thanh niên đặc công: "..."
Bọn họ sắp từ bị ba chú chó bao nuôi, tiến hóa thành bị hơn hai mươi chú chó bao nuôi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.