Editor: Đào Tử _________________________ Chuyện gì xảy ra? Sao mấy tên xã hội đen này gục xuống hết rồi? Người bị hại bị đánh đập dọa nạt mờ mịt nhìn gã mặt thẹo nằm trên đất, máu tươi như con rắn đỏ nhỏ trườn từ lỗ đạn bắn chảy ra đọng thành vũng máu trên nền đá cẩm thạch sáng loáng. Tên ác đồ khác cũng bị chặt cổ tay, dưới hông bị ăn một phát đạn. Đám ác đồ vừa rồi còn diễu võ giương oai, giờ không đứa nào dám đứng đấy. "Tất cả ngẩn người làm gì?" Bùi Diệp dùng chân lật tên ác đồ cuộn mình như tôm tít chín lại, hơi ghét bỏ tìm cây súng trong bao da trên tay hắn. "...Thật là một khẩu súng đậm vị..." Bùi Diệp ném cây súng này lên bàn, đeo găng tay cao su vàng vào tra đạn trên thân tên ác đồ. Hướng Thụy Quân phản ứng trước nhất, cô khôi phục thần sắc lạnh nhạt vốn có, động tác dứt khoát tra miêu đao về vỏ. Vừa móc dây gai từ tụ lý càn khôn Bùi Diệp cho trói chặt đám ác đồ, vừa lục soát vật có giá trị trên người bọn họ. Liễu Diệp Tiên thì tiến đến đỡ cha Liễu và mẹ kế. Tề Thiên Thạc bị Bùi Diệp sai sử đi phòng bếp tầng ba lôi mấy tên ác đồ mê man ra ngoài. Người sống sót bị ẩu đả dọa nạt không dám động loạn, cũng không dám đứng dậy hay nói chuyện, sợ đoàn người Bùi Diệp cùng đức hạnh như đám ác đồ. "Ba, dì à, chẳng phải con với Thụy quân dặn hai người đợi trong phòng đừng ra ngoài?" Dù tính khí Liễu Diệp Tiên rất tốt, lúc này cũng phàn nàn vài câu. Hành vi của cha mẹ không chỉ tăng thêm nguy hiểm đến tính mạng bản thân, đồng thời cũng gia tăng độ khó cứu viện. May là thực lực Tiểu Tú mạnh ghê gớm, bọn họ mới có thể thuận lợi rời khỏi trường đại học vượt 7,2 km chạy đến khách sạn S. 7, 2 km là khái niệm gì? Bình thường lái xe tầm mười phút, bây giờ phải băng qua hàng chục ngàn Zombie vây quanh. Nếu nhị lão xảy ra chuyện gì, bọn họ vất vả bôn ba đường xa trở nên vô nghĩa. Cha Liễu im lặng không nói lời nào, ngược lại mẹ kế ấp úng giải thích. "Tiên Tiên...Việc này không thể trách cha con được, muốn trách thì trách dì... Là dì không tốt mở cửa..." Nghe mẹ kế giải thích, Liễu Diệp Tiên mới biết chuyện gì xảy ra. Một đám ác đồ sở hữu dị năng lại mang súng này sau khi đoạt kho súng ống chạy trốn tới khách sạn S, bọn chúng cũng không ngờ tai họa nghiêm trọng đến mức không thể kiểm soát, mới đầu chỉ muốn bắt những vị khách làm con tin. Có một nữ phục vụ định gọi điện thoại báo cảnh bị phát hiện, rồi bị hãm hiếp đánh đập dã man. Không biết may mắn hay bất hạnh, cô ta thức tỉnh dị năng nghĩ biện pháp trốn từ nhà kho ra. Trốn ra xong lại chẳng biết trốn đi đâu tiếp theo. Bên ngoài đầy rẫy quái vật ăn thịt người, cô ta chỉ còn cách tìm người xin giúp đỡ, trốn trong phòng khách sạn một lúc. Đáng tiếc phòng khách sạn đều trống rỗng hoặc có khách trọ biến thành Zombie, cô ta không còn đường để trốn. Cuối cùng hai vợ chồng cha Liễu mềm lòng thu lưu. "... Vừa mở cửa đột nhiên xuất hiện một người sống bắt bọn dì đi..." Bên trong đám ác đồ có một người sở hữu dị năng ẩn hình. Lúc Hướng Thụy Quân trói xong một tên ác đồ, nghe nói thế không khỏi ngẩng đầu. "Dị năng ẩn hình?" Cô đề phòng nắm chặt chuôi đao. Dị năng ẩn hình ở tận thế là dị năng vô cùng hi hữu trân quý. Không có nhiều lực công kích, lực phòng ngự, lực trị liệu, nhưng sở hữu loại dị năng này vẫn có thể sống ở tận thế rất tốt. Miễn không gặp phải Zombie đẳng cấp cao hơn bản thân, Zombie đồng cấp và cấp thấp đều không thể phát hiện bọn họ. Không lo lắng bị Zombie đánh gϊếŧ, bọn họ tiến vào thành thị Zombie chiếm cứ cực dễ dàng, vơ vét vật tư vô cùng thuận tiện. Dị năng giả muốn đối phó bọn hắn cũng rất khó, đánh thắng là kẻ tiểu nhân, đánh không lại liền chạy. Hướng Thụy Quân lo dị năng giả ẩn hình kia trốn một nơi chờ thời hành động. "Dị năng ẩn hình? Còn có năng lực kì quái như thế..." Hướng Thụy Quân nói, "Mọi người cẩn thận một chút, tôi lo hắn còn sống." Bùi Diệp nói, "Cậu chưa đủ nhận biết về khả năng của mình." Trong tinh thần lĩnh vực, trừ khi tinh thần mạnh hơn cô, không thì tuyệt không có khả năng "Ẩn hình". Dị năng ẩn hình có thể lừa gạt mắt cô nhưng không giấu nổi tinh thần lực. Hướng Thụy Quân: "..." Giống như trong cổ nghẹn một ngụm máu, phun không ra nuốt không trôi. Thu phần phiền muộn này, cô dùng dây gai trói người nặng tay hơn nhiều, trói hai tay lại buộc hai chân, cuối cùng thắt nút thuyền chài! Bùi Diệp liếc mắt nhìn nổi ý trêu chọc. "Cậu trói rất có cảm giác nghệ thuật à nha" Cái đám ác đồ này có cùng đặc điểm—— thân cao cường tráng, vạm vỡ. Hướng Thụy Quân tựa như phương thức trói tình thú SM siết cơ ngực nổi lên, nhìn sơ đôi gò núi so với nhiều chị em còn hùng vĩ hơn. "Cậu quản được chắc!" Hướng Thụy Quân một tay kéo ba tên tráng hán tới cạnh cửa sổ tầng ba, đang chuẩn bị mở cửa treo người xuống. Bùi Diệp hung tàn nói, "Tìm Tề Thiên Thạc cởϊ qυầи áo bọn chúng hết đi, nếu cho Zombie ăn, phải cho ăn có tâm một tí." Hướng Thụy Quân nhìn về phía Bùi Diệp ánh mắt phảng phất như đang lên án "Biếи ŧɦái" . "Khẩu vị cậu nặng thật." Đem người treo cho Zombie ăn chưa đủ, còn muốn cởi sạch. Nhìn đám ác đồ bị cô chế phục trong phòng ăn, trừ gã mặt thẹo ăn một phát súng bắn nổ đầu chết gọn gàng dứt khoát, những người khác đều bị cô dùng súng ngắm chuẩn bộ vị dưới háng. Ái chà chà, y theo lượng máu chảy ra này, dù không đút Zombie ăn cũng sẽ mất máu quá nhiều mà chết. Bùi Diệp nói, "Mình đây gọi là tuân thủ luật pháp, ân oán phân minh." Dựa theo luật pháp Liên Bang, cường bạo ngược sát vị thành niên tuyệt đối tử hình. Dù thế nào chả chết, ăn đạn chết hay bị treo làm thịt xiên cho Zombie ăn, chẳng phải đều trăm sông đổ về một biển? Đối với yêu cầu Bùi Diệp đưa ra, tuyệt vọng nhất không phải những tên ác đồ kia mà là chính Tề Thiên Thạc. "Dựa vào đâu là tôi?" Hắn là thẳng nam đàng hoàng. Tới áo khoác bạn gái chưa từng cởi, dựa vào đâu đi cởϊ qυầи áo mấy tên ác đồ? Bùi Diệp ngậm điếu thuốc, đặt mông ngồi trên ghế ăn, một chân giẫm lên thành bàn. "Nơi này chỉ mình anh là trai tráng, cái khác đều là phụ nữ chưa lập gia đình, tại sao lại không phải anh?" Tề Thiên Thạc: "..." "Hay là... Anh muốn Diệp Tiên đi làm vấn đề này?" Tề Thiên Thạc không nói nhảm nữa, trực tiếp dùng đao phong đi cắt quần áo, hắn cóc muốn dùng tay tiếp xúc nhé. Thoạt đầu khống chế chưa tốt lắm, lực đạo sai lệch khá lớn, vạch người tới máu me đầm đìa, tiếng kêu a a thảm thiết vang vọng khắp phòng ăn tầng ba. Người phụ nữ ôm con gái cẩn thận ngồi trên ghế ăn, dùng tay che mắt con gái lại, tránh nhìn thấy cảnh đẫm máu cay mắt. Người biết hiểu Tề Thiên Thạc đang lột y phục bọn hắn, người không biết còn tưởng hiện trường án lăng trì. Liễu Diệp Tiên trấn an cha mẹ xong, cùng Hướng Thụy Quân đi giải cứu người sống sót trong phòng bếp và phòng kho. Cô vốn là một người tâm tư thấu đáo hòa nhã, chứng kiến hai cỗ thi thể nữ tính trong phòng bếp, lại nhìn mấy người phụ nữ bị hại còn hơi thở yếu ớt nhưng cả người đều xanh tím bầm giữa hai chân ứ máu xé rách nghiêm trọng, cơn phẫn nộ lúc này mãnh liệt lan tràn trong lòng. "... Đám súc sinh! Cho Zombie ăn quá lợi cho bọn họ!" _______________________ Đào: Quyển 1 được 10k view rùi (*≧ω≦*) Đáng tiếc không có bạo chương
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]