"Vậy ngươi... Ngươi..." 
"Ta vì sao còn muốn dùng hắn tế tự?" 
Nhiễm Dật thay hắn nói ra lời hắn không thể hỏi trọn vẹn: 
"Ngươi đã biết, vì sao ngươi còn muốn dùng hắn tế tự? Nếu không phải Bạch Thanh Nhan đột nhiên xuất hiện, tế tự hoàn thành, ngươi chẳng phải đã mất đi một cơ hội tự cứu lấy mình?" 
"Bởi vì ngươi muốn ta đi, ta sao có thể không đi." 
Tiếng trả lời của Nhiễm Dật rất nhẹ, lại hết sức rõ ràng vang lên bên tai Cơ Dận. 
... Ngươi muốn ta đi, ta sẽ đi. Cho dù là cái chết, cũng như vậy. 
... Tựa như năm đó, ngươi để cho ta sống sót, ta liền sống. Dù phải biến thành ác quỷ trong địa ngục... Cũng như vậy. 
"Hoàng đế Đại Tiếp Bệ hạ?" 
"A... Ừm." 
Nhiễm Trần gọi một tiếng, kéo Cơ Dận từ ngây ngốc lấy lại tinh thần. hắn quay đầu nhìn Nhiễm Trần một chút, thở dài một hơi. 
"Xin lỗi. Gần đây sự tình quá nhiều, ta hơi có chút thất thần." 
"Không sao." Nhiễm Trần mỉm cười gật đầu, "Ta chỉ là có chút hiếu kỳ. Đến cùng, các ngươi bị kẹt trong đó đã trải qua chuyện gì? Mà Hoàng huynh ta... Gã đến cùng đã đi nơi nào?" 
"Chúng ta tìm được cửa ra vào mật thất." 
Bọn họ tìm được cửa ra vào mật thất. Nói chính xác hơn, là Cơ Dận tìm được cửa ra vào mật thất. Bởi vì hai người còn lại, một người vì chịu một côn sau đầu mà ngủ mê man, một người khác, không còn có thể nói được một câu. 
Đợi đến khi rốt cuộc đẩy được phiến đá đã phủ bụi nhiều năm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-tru-tam-chi-toi/901907/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.