Chương trước
Chương sau
Chương 93. Bắt hết bọn chúng đưa về Hoàng cung Lang Nghiệp đi.
Nhiễm Dật kích động đến đỉnh điểm, thanh âm cũng run rẩy. Cơ Dận quan sát gã, trong ánh mắt không biết là đồng tình, là cảm thán, hay vẫn là cái gì khác.
"Ta vốn cho là đã nhiều năm như vậy, ngươi dù sao cũng nên thay đổi rất nhiều. Nhiễm Dật, ta lại không nghĩ rằng, cho tới tận hôm nay, ngươi thế mà vẫn đau khổ truy vấn chuyện này... Phải thì sao, không phải thì lại thế nào? Chuyện cho tới bây giờ, vì sao ngươi vẫn phải tự tìm phiền não?"
"... Ngươi không cần phải quản ta có tự tìm phiền não hay không! Ngươi chỉ cần nói cho ta biết... Phải hay không phải?"
"Nếu nghe được câu trả lời, ngươi sẽ vui vẻ hơn sao... Vậy ngươi cứ coi là ta cố ý đi. Ngươi cũng có thể đem hết đau khổ ngươi phải chịu, tội lỗi ngươi phải làm, đều quy kết trên người ta."


"Cơ Dận!"
"Chỉ cần trong lòng ngươi cảm thấy dễ chịu, ta cũng không bận tâm đâu."
Những lời này nhìn thì như rộng lượng, lại vô cùng chiếu lệ, ngay cả trong giọng nói cũng lộ ra sự tùy ý lạnh tâm lạnh phổi. Nhiễm Dật nghe, tất nhiên càng thêm kích động. Gã tức giận đến tay càng run rẩy. Nhưng dù sao gã cũng là một vị Đế vương sát phạt quyết đoán... Cuối cùng, gã vẫn giãy giụa một lần nữa ép thứ cảm xúc ấy xuống đáy lòng.
"Cơ Dận, ta đã không còn đường lui. Ngươi đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, ta nhất định phải có được Bạch Thanh Nhan."
"Ai nói ngươi không có đường lui? Nhiễm Dật, ta có thể cho ngươi phong đan."
"Ngươi có thể cho ta phong đan... Ha ha ha ha... Ngươi có thể cho ta phong đan!"
Hai mắt Nhiễm Dật cơ hồ đỏ bừng:
"Sự tình đến nước này, ngươi lại nói ngươi có thể cho ta phong đan? Nếu ngươi chịu cứu ta, vì sao năm đó ngươi không nói?"

... Vì sao năm đó, ngươi không để ta ở lại Đại Tiếp?
... Ngươi không phải thị vệ, ngươi là Thái tử Đại Tiếp cơ mà! Nếu ngươi thật sự muốn giữ ta lại, chẳng lẽ ngươi không làm được?
"Năm đó là năm đó, bây giờ là bây giờ."
Cơ Dận không hề nao núng:
"Năm đó, ngươi muốn ta có thể bảo đảm phong đan cho ngươi dùng cả đời, ta cũng làm không được."
"... Ngươi cũng không có khả năng cho ta. Ngươi cho rằng đến tận hôm nay, ta còn chưa nhìn thấu sao?"
"A? Ngươi nhìn thấu cái gì?"
"Ta khi đó, chỉ là một tên phế vật Lang Nghiệp. Mang cái danh Thái tử, còn lại cái gì cũng không hiểu, ngay cả tên Vũ Vương kia cũng có thể đẩy ta vào tử địa. Nếu ta không thể thuận lợi leo lên Hoàng vị, chứng minh giá trị của ta, ngươi làm sao có thể đem phong đan trân quý như thế tùy tiện tập trung hết vào trên thân một tên phế vật?"

"Lời này của ngươi cũng quá bất công rồi."
Cơ Dận cười nói:
"Thời điểm ta nhặt được ngươi, ngươi nằm trong bùn lầy, có thể chết ngay tức khắc. Khi đó, ta không biết ngươi lại là Thái tử. Nếu nói vô dụng, lúc đó chẳng phải ngươi càng thêm vô dụng?"
"Nhưng lúc đó, ta lại dùng phong đan cứu mạng ngươi. Nhiễm Dật, ngươi còn nhớ kỹ chăng?"
"Ta đương nhiên nhớ kỹ."
Nhiễm Dật đâu chỉ nhớ kỹ? Chuyện này quanh quẩn trong lòng gã như một vết sẹo, một mực chẳng thể tiêu tan.
Nhiều năm ngươi lừa ta gạt trong kiếp sống quân chủ, gã đã nhìn thấu kế sách của Cơ Dận năm đó... Lợi dụng cũng tốt, tạo thế cũng được, tóm lại là từ lòng người đến thế lực, một lần kia, Nhiễm Dật đã hoàn toàn rơi gọn trong lòng bàn tay Cơ Dận. Nhưng chỉ có duy nhất một chuyện, gã lại không thể nghĩ rõ ràng.
Nếu những chuyện khác hết thảy đều là Cơ Dận tính toán chu toàn, nhưng việc gã bị Vũ Vương tính kế, nửa đường bệnh tim phát tác, suýt chút nữa đã chết bên hồ nước... Chuyện này, Cơ Dận căn bản không có khả năng dự liệu trước được!
Cho nên hắn, đến cùng vì sao lại cứu mình?
"Ngươi đến cùng vì sao lại cứu ta?"
"Không vì sao cả."
Trên mặt Cơ Dận hiện ra chút thần sắc nhu hòa:
"Chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta liền biết. Vô luận như thế nào, ta cũng không thể để ngươi chết trước mặt ta."
Nhiễm Dật dừng lại. Căn phòng khách này rất sâu, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào đã trở thành sắc màu mờ ảo nhàn nhạt. Gương mặt Cơ Dận bị bao phủ trong thứ ánh sáng ám muội này, thoạt nhìn lại như mang theo ôn nhu không nói thành lời.
Nhưng Nhiễm Dật biết, cái này chẳng qua chỉ là ảo giác.
Từ khi gã quen biết Cơ Dận, đã luôn là mong muốn đơn phương, luôn là ảo giác. Lại nói, cũng chẳng qua là gã tự rước... Bằng không, cớ gì gã đi đến tận hôm nay, bùn hãm đủ sâu, lại chẳng thể tự thoát ra được?
Bạch Thanh Nhan và Lộc Minh Sơn, đến cùng là chạy đi đâu rồi?
Cơ Hà gấp đến độ toát một thân mồ hôi. Hắn đã lật tung toàn bộ ám thất dưới lòng đất, nhưng căn bản vẫn không có manh mối. Hắn lại tìm khắp phòng to to nhỏ nhỏ trong sứ quán vài vòng, vẫn chẳng có thu hoạch.
Sứ quán này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng tuyệt đối không nhỏ, muốn giấu hai người đi cũng không phải là không thể. Nhưng vấn đề là, hai người kia cũng chẳng phải đầu gỗ. Bạch Thanh Nhan võ công cao cường, nếu không phải tự nguyện, ai có thể vô thanh vô tức giấu bọn họ đi? Nhưng coi như bọn họ tự nguyện ẩn đi, thấy Cơ Hà tìm kiếm, cũng không có khả năng không ra!
Chẳng lẽ hai người này đã ra khỏi sứ quán?
Không, không có khả năng. Hiện tại ngự lâm quân Lang Nghiệp vây quanh sứ quán ba tầng trong ba tầng ngoài, bọn họ sao có thể lặng yên không một tiếng động rời khỏi?
Nhưng nếu như bọn họ vẫn còn ở trong sứ quán... Bọn họ sẽ ở nơi nào?
Khoan đã, vẫn còn có một nơi hắn chưa tìm qua!
Đó chính là phụ cận đại môn đang bị tùy tùng của Nhiễm Dật chiếm cứ. Cái này gọi là dưới đĩa đèn thì tối, khó mà đảm bảo bọn họ không thừa dịp loạn đã đến đó rồi!
Nghĩ đến đây, Cơ Hà bỗng nhiên dừng bước, quay đầu hỏi Phó Diễm:
"Không bằng chúng ta đến đại môn..."
Nói được nửa câu, hắn đột ngột sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Phó Diễm đâu rồi?
Khi nãy Cơ Hà chạy quá gấp, căn bản không chú ý tới người phía sau lưng có đuổi kịp cước bộ của mình hay không. Nhưng bây giờ trong sự kinh hãi, hắn đột nhiên nhớ ra, dường như tiếng bước chân sau lưng quả thật đã không vang lên một hồi!
Phó Diễm đi đâu? Sao đến cả hắn cũng mất tích nữa?
Bên cạnh đại môn, Nhiễm Dật cùng Cơ Dận vẫn ở trong chính sảnh. Không biết hai người đang làm cái gì, rất lâu vẫn chưa đi ra. Đám quan chức lớn nhỏ của Lang Nghiệp sớm đã có chút nóng nảy, lại không kẻ nào dám đi quấy rầy Hoàng đế.
"Bệ hạ rốt cuộc đang làm gì ở bên trong thế?" Một tướng lĩnh xì xào bàn tán với quan văn đứng bên cạnh, "Ta nói Hoàng đế Đại Tiếp tới đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp! Trực tiếp bắt hắn lại chẳng phải tốt rồi sao?"
"Cái này..."
Quan văn kia cũng như thể rất đồng ý với gã, tay vuốt chòm râu đáp:
"Ta cũng cảm thấy Bệ hạ gặp hắn lâu đến như vậy là không thỏa đáng. Nhưng tính tình Bệ hạ... Ai dám đến khuyên?"
Nói đoạn, hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, hướng mắt nhìn về phía trước.
Trước mặt hai người... Lại là kẻ mới quay về từ sâu bên trong sứ quán, trở lại phía trước đội ngũ, Phó Diễm.
"Phó Đại nhân!"
Quan văn hắng giọng. Nhưng Phó Diễm nửa điểm phản ứng cũng không có, giống như là đang ngẩn người. Việc này cùng với tác phong ngày thường của hắn khác nhau rất lớn. Song tên quan văn không nghĩ ngợi nhiều, lại kêu lên một tiếng.
"Phó Đại nhân! Ngài sao vậy?"
"A?" Phó Diễm quay đầu, tựa như bị đánh thức, nhìn hai người kia một chút. Hắn gật đầu, "Chuyện gì?"
"Ngài là hồng nhân bên cạnh Bệ hạ, có thể đi khuyên nhủ Bệ hạ một tiếng không? Trì hoãn thế này cũng không phải cách hay. Hiện tại sứ quán Đại Tiếp đã bị trọng binh của chúng ta vây quanh, cứ kéo dài sợ rằng sẽ khiến dân chúng nghị luận."
"Cái này..." Phó Diễm trầm ngâm một lát, "Chỉ sợ là không thích hợp. Vẫn nên để Bệ hạ quyết định đi."
"Vâng vâng vâng..." Quan văn kia cúi đầu khom lưng. Mặc dù rất kỳ quái vì sao Phó Diễm lại đột nhiên từ chối, nhưng gã vẫn sáng suốt không tiếp tục truy hỏi. Song chẳng biết tại sao, ngữ khí lẫn thần thái của Phó Diễm khiến gã cảm thấy có chút quái dị. Gã không khỏi hỏi han:
"Phó Đại nhân, thanh âm của ngài nghe có chút kỳ quái. Có phải là bị bệnh không?"
"Không có, không có. Là vừa rồi đàm phán cùng Duệ Thân Vương Đại Tiếp, nói hơi nhiều, cổ họng có chút khàn."
Phó Diễm ha ha liếc mắt đáp đại khái một câu, liền quay đầu đi. Ở nơi không ai nhìn thấy, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, Cơ Hà chạy tới từ phía sau. Hắn liếc mắt nhìn thấy Phó Diễm, không khỏi phanh chân lại.
"Phó Đại nhân!"
Hắn cao giọng hô một tiếng, ngữ khí thập phần bất thiện. Quan viên Lang Nghiệp một bên đều nghển cổ nhìn hắn, như thể vô cùng bất mãn. Nhưng dù sao giờ phút này chủ nhân của sứ quán vẫn là vị Duệ Thân Vương Đại Tiếp này, sứ quán lại chẳng khác nào lãnh thổ Đại Tiếp. Cho nên tất cả mọi người vẫn không thể có hành động quá khích.
Cơ Hà mặc kệ người ngoài, ba bước hai bước chạy tới. Hắn thấp giọng chất vấn:
"Ngươi tại sao lại một mình bỏ chạy?"
"Tại hạ..."
... Thanh âm của Phó Diễm nghe thập phần không ổn! Có chút khàn khàn, lại có chút quái dị...
Ý niệm này bất chợt lóe lên trong lòng Cơ Hà. Hắn còn chưa kịp hỏi tiếp, bên người có kẻ khẽ tằng hắng một cái:
"Khụ khụ!"
Cơ Hà ngẩng đầu, lập tức quên béng dị trạng của Phó Diễm. Đứng bên cạnh hai người chính là vị Thái giám mặt trắng kia! Trước đó Phó Diễm căn cứ vào khuôn mặt của gã làm ra một chiếc mặt nạ da người, định dùng để ngụy trang cho Bạch Thanh Nhan! Phó Diễm chẳng phải đã nói đem thái giám kia "xử lý" xong rồi ư? Vì sao gã còn sống sờ sờ đứng đó?
Chẳng lẽ... Gã chính là Bạch Thanh Nhan giả trang?
Cơ Hà đột nhiên nảy ra ý nghĩ: Có phải trước đó Phó Diễm đã tìm được Bạch Thanh Nhan, dịch dung cho y, lại đưa y theo?
Thế nhưng coi như hắn tìm được Bạch Thanh Nhan, Bạch Thanh Nhan sao lại để mặc hắn bài bố?
Càng quan trọng hơn là... Lộc Minh Sơn đâu? Cậu đang ở chỗ nào?
Trong lòng Cơ Hà kinh nghi không ngừng. Nhưng trước mắt bao người, hắn cũng không dám hỏi rõ ràng. Mới muốn đưa tay túm Phó Diễm sang một bên hỏi thăm, Phó Diễm lại đột nhiên khẽ nâng tay phải lên, nhẹ nhàng lắc lắc.
... Đây là bảo hắn đừng nên hành động?
Cơ Hà ngẩng đầu, thuận theo ánh mắt của Phó Diễm nhìn sang, thấy Nhiễm Dật đẩy đại môn ra, từ chính sảnh đi tới.
Nhiễm Dật cau mày, trên gương mặt âm trầm tựa hồ muốn nhỏ nước. Toàn bộ đội ngũ quan viên Lang Nghiệp đều lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người nín thở, chờ đợi bão giông chuẩn bị ập tới.
"Phó Diễm."
Thanh âm Nhiễm Dật rất thấp, lại mang theo ý lạnh không hề che giấu. Phó Diễm lại như không hề phát giác, hắn chậm rãi đi qua, hành lễ.
"Bệ hạ, có gì phân phó?"
"Mời Duệ Thân Vương Đại Tiếp đến Hoàng cung nghỉ tạm, quan viên còn lại cũng đưa đi hết... Một tên 'thị vệ' cũng không được phép bỏ qua!"
"Cái gì?"
Đám quan chức Lang Nghiệp đều sợ ngây người. Ý của Bệ hạ, chẳng lẽ là muốn cứng rắn giam toàn bộ người Đại Tiếp ở đây, thậm chí bao gồm cả Duệ Thân Vương, cùng vị Hoàng đế ngụy trang thành thị vệ kia?
Bệ hạ không sợ dấy lên chiến sự, dẫn đến tai họa sao? Dù sao Đại Tiếp cũng chẳng phải là một nước nhỏ gì cho cam, thực lực tổng hợp lại còn trên cả Lang Nghiệp!
"Bệ hạ, không thể được!"
"Xin Bệ hạ nghĩ lại!"
Nhất thời, âm thanh khẩn cầu vang lên liên tiếp. Nhưng ánh mắt Nhiễm Dật chỉ đảo qua trên gương mặt từng người bọn họ, những thanh âm này như thể bị ánh mắt của gã làm cho đông cứng, đột nhiên nhỏ dần.
"Các ngươi dẫn người tra rõ toàn bộ sứ quán này một lần. Tất cả những kẻ xuất hiện trong sứ quán đều không thể bỏ qua!"
"... Vâng, Bệ hạ."
"Ngươi đang đùa cái gì thế!"
Cơ Hà nghe đến đó, không thể nhịn được nữa. Hắn từ trong đội ngũ vọt tới trước mặt Nhiễm Dật. Ngự lâm quân Lang Nghiệp lao lên, từng dãy mũi đao lóe hàn quang nhắm ngay vào hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.