Chương trước
Chương sau
Chương 27. Ta điên sao? Nếu để cho ngươi đi, ta mới đích thực là điên!
Thân thể Bạch Thanh Nhan cứng đờ. Y nhìn ra ngoài cửa sổ, lá cây nhảy múa điên cuồng, lại không thấy bóng dáng bất cứ ai...
Hóa ra là gió! Gió thổi đá nện lên cánh cửa... Không phải là Kỷ Ninh!
Gió lớn thổi ào ào, mưa rào xối xả, Bạch Thanh Nhan lúc này mới thở hắt ra một hơi. Bên trên núi này bùn đất trơn trượt, thời điểm trời mưa càng thêm khó đi, cộng thêm thế núi dốc đứng, đi đường có thể trượt chân ngã xuống dưới núi. Nếu ban đêm đội mưa cưỡi ngựa lên núi, không khác gì tự tìm đường chết. Nhưng nếu không cưỡi ngựa, Kỷ Ninh đi một đêm cũng sẽ không về tới được.
Cho nên tối nay, Kỷ Ninh tất nhiên sẽ không trở về. Bạch Thanh Nhan thấy ánh sáng rạng đông bừng lên trong tâm trí. Tiếp đó, chỉ cần đem nút buộc... Cởi bỏ.


Mặc dù cửa khóa, nhưng Bạch Thanh Nhan đã khôi phục tự do, chuyện đó căn bản không đáng kể. Y rất nhanh phá tan cửa, xông vào màn mưa xối xả ngoài trời.
Đường quá trơn ướt, Bạch Thanh Nhan cực kỳ thận trọng, không biết đi được bao lâu mới đến giữa sườn núi. Trên đỉnh núi, chung quanh trạm gác cây cối thưa thớt, còn có thể nhìn rõ đường. Nhưng nơi này cây cối cao lớn che khuất bầu trời, lại là vào ban đêm, y không nghi ngờ gì đã lạc đường.
Nhưng y không sợ. Y leo lên một chạc cây cao, tạm thời tránh chút mưa gió. Y biết, chỉ cần chịu đựng được đến bình minh, y nhất định có thể tìm được đường xuống núi.
Cuối cùng mưa cũng tạnh. Bốn bề đột nhiên an tĩnh lại. Nhiều lần, Bạch Thanh Nhan trong khoảnh khắc nghe được có tiếng bước chân, nhưng cũng chính mỗi lần ấy lại không hề có một bóng người.

Đại khái đều là ảo giác. Bạch Thanh Nhan cười thầm sự lo lắng của mình... Kỷ Ninh chắc là đang ở dưới chân núi nghỉ ngơi, chờ ngày mai trở lại. Dù sao, làm gì có ai lại đem tính mạng của mình ra đùa chứ?
Thời điểm tiếng bước chân vang lên lần nữa, Bạch Thanh Nhan thậm chí không nhìn lấy một chút. Nhưng nháy mắt sau đó, một chuỗi tiếng thở dốc thô nặng truyền vào trong tai y. Y kinh hãi cúi đầu, đối diện với một gương mặt lấm lem bùn đất. Cả khuôn mặt đều bẩn như vậy, bùn đất pha tạp. Chỉ duy một đôi mắt, trong đêm tối vẫn sáng đến kinh người.
"Ta có nói qua, ngươi chớ nên khinh cử vọng động*."
*Cử khinh vọng động: 轻举妄动 Hành động thiếu suy nghĩ, manh động.
Kỷ Ninh bước tới. Trong ánh mắt của hắn có ẩn tàng thứ gì đó khiến Bạch Thanh Nhan không rét mà run.

"Bạch Thanh Nhan, vì sao cho tới bây giờ ngươi vẫn không chịu để lời ta nói vào đầu?"
Ánh mắt của hắn dừng lại trên mặt Bạch Thanh Nhan. Đã bị hắn phát hiện, Bạch Thanh Nhan dứt khoát từ trên cây nhảy xuống. Y cố gắng bình thản nói:
"Kỷ Ninh, ngươi để ta đi thôi, chúng ta không có khả năng lại ở cùng một chỗ."
"Vì cái gì không thể?"
"Trong lòng ngươi tự biết."
"Ta chỉ biết ta yêu ngươi. Mà ngươi cũng yêu ta."
"..."
Bạch Thanh Nhan không muốn nói thêm gì nữa. Y nghĩ Kỷ Ninh vĩnh viễn sẽ không hiểu, y nhất định phải rời đi, chuyện này kỳ thật cùng với yêu hay không yêu chẳng có quan hệ. Không lẽ giữa bọn họ phát sinh nhiều chuyện như vậy, Kỷ Ninh vẫn còn trông cậy vào việc ôn lại chuyện cũ?
"Ngươi cũng không dám phủ nhận. Ngươi yêu ta, phải không?"
"..."
"Ngươi nói chuyện đi, Bạch Thanh Nhan. Ta biết ngươi tuyệt không chịu nói dối. Ngươi ta lưỡng tình tương duyệt, vì cái gì không thể ở cùng một chỗ?"
Bạch Thanh Nhan gục đầu xuống. Y nắm chặt mảnh sứ vỡ trong ngực kia... Thứ này có thể làm vũ khí sao? Chỉ cần suy nghĩ một chút liền cảm thấy nực cười. Nhưng làm sao có thể so sánh với bộ dáng hai người giờ này khắc này, càng nực cười hơn được?
Song một giây sau, Kỷ Ninh mạnh mẽ túm lấy tay y, cả mảnh vỡ kia cũng dùng sức giữ trong lòng bàn tay. Mảnh sứ bén nhọn đồng thời cứa vào lòng bàn tay cả hai người. Tựa như tình cảm của bọn họ... Đã từng là món đồ sứ viên mãn mà mỹ lệ, lại bị hai người tự tay đập đến vỡ nát. Là ai không cam lòng còn nắm chặt nó trong lòng bàn tay? Lại không biết mảnh vỡ ái tình là thứ đả thương người nhất... Nó cứ thế đâm vào tim, nếu ngươi không buông tay, chắc chắn sẽ khiến ngươi cả người thương tổn, máu me đầm đìa!
"Ngươi nói chuyện đi! Ngươi có dám nói với ta, ngươi không còn yêu ta? Bạch Thanh Nhan, ngươi nhìn vào mắt ta mà nói đi!"
Bạch Thanh Nhan cúi đầu nhìn bàn tay hai người họ.
Máu từng chút từng chút trào ra, từ trong lòng bàn tay hai người rỉ xuống. Chuyện cho tới bây giờ, vẫn chẳng thể nói ai là người tổn thương sâu sắc hơn.
Sao phải bận tâm chứ?
Quên đi thôi.
"Ngươi nói chuyện đi, Bạch Thanh Nhan! Thừa nhận đi, ngươi không dám nói... Bởi vì ngươi yêu ta!"
"..."
Không.
Bạch Thanh Nhan ngẩng đầu. Y nhìn Kỷ Ninh, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đau đớn thấu xương, một đường đâm thẳng đến ngực trái. Trái tim co thắt lại, tựa như cũng bị một mảnh vỡ vô hình đâm thấu.
"Ta không còn yêu ngươi nữa."
Bạch Thanh Nhan nói ra từng chữ một. Y thấy Kỷ Ninh đột nhiên hít một hơi, trên mặt biểu tình vặn vẹo.
Hắn cũng đau sao? Là thứ đâm nát trái tim mình kia cũng đang hành hạ hắn sao?
"Không có khả năng! Bạch Thanh Nhan, ngươi nói láo!"
"Ta không có nói láo. Ta không còn yêu ngươi. Cho nên ta mới có thể hạ thủ gϊếŧ ngươi, cho nên ta mới muốn rời xa ngươi, cho nên ta nói chúng ta không thể lại cùng một chỗ... Đây cũng là bởi vì, ta không còn yêu ngươi."
"Ngươi gạt ta..."
"Ta không có." Trên mặt Bạch Thanh Nhan hiện lên một nụ cười, "Ngươi thật sự coi là ngươi đã nhìn thấu ta sao?"
"Ngươi..."
"Ta chỉ là một con người. Là người rồi sẽ thay đổi. Hiện tại ta đã thay đổi rồi, trở nên không còn yêu ngươi, biến thành dáng vẻ ngươi căn bản không còn hiểu rõ nữa."
... Con người rồi sẽ thay đổi. Ngươi cho rằng ta chưa từng gạt ngươi. Nhưng ngươi không biết, từ mười năm trước, ta đã học xong cách dối gạt người rồi.
... Ta lừa ngươi, nói ta sẽ trở về đón ngươi, song lại bỏ ngươi trong sơn động. Ta để đội trưởng thân vệ thay ta đưa tiễn ngươi... Lần cuối cùng gặp mặt của chúng ta mười năm trước, đã kết thúc bằng một lời nói dối.
... Ngươi vui vẻ không? Kỷ Ninh. Ta đã sớm vì ngươi, cùng ngươi trở thành những kẻ giống nhau.
... Ngươi lại coi là thời gian mười năm trong quá khứ, cái gì cũng sẽ không thay đổi. Thật sự quá đỗi nực cười.
Lần thứ hai trong cuộc đời, Bạch Thanh Nhan nói dối. Nhưng chẳng phải chính y cũng đơn phương mong muốn, mười năm trôi qua kia, bọn họ trước sau vẫn không hề thay đổi sao? Bằng không, y vì sao chẳng chịu đền nợ nước, lại ngay trước Đồ Đô thành, trước Kỷ Ninh quăng vũ khí, mong mỏi một cái ôm?
Ngu xuẩn lại hoang đường. Bạch Thanh Nhan nhớ tới đây, lại nhịn không được bật cười.
Nhưng Kỷ Ninh không cười nổi.
Hắn bước lên một bước, Bạch Thanh Nhan có thể nhìn thấy gò má hắn run run, cơ hồ muốn cắn nát hàm răng. Kể cả như vậy, vẫn không cách nào che giấu được thanh âm run rẩy.
"Ngươi không yêu ta? Ngươi muốn nói, ngươi đã quên ta, ngươi không yêu ta?!"
"..."
"Vậy vì sao ngươi còn phải tới thăm ta, còn đến trước lăng mộ? Ngươi nói để ta đưa ngươi đi, ngươi có thể chết theo ta, lại nói ngươi không còn yêu ta?!"
"Dù sao ngươi chết trên tay ta, ta đi xem ngươi một chút, chẳng lẽ không nên? Nếu biết ngươi không chết, ta nói cái gì cũng sẽ không đi gặp ngươi."
"Bạch Thanh Nhan!"
"Cho nên ngươi thả ta ra đi. Kỷ Ninh, để ta đi Đại Tiếp. Chính ngươi cũng tự buông tha cho chính mình."
Kỷ Ninh nhìn chằm chằm Bạch Thanh Nhan, nhìn lâu tới nỗi ngay cả nụ cười trên mặt Bạch Thanh Nhan cũng không chống đỡ nổi nữa. Nhưng y vẫn cười, lần đầu tiên y biết, mình đối với Kỷ Ninh, vậy mà cũng có thời điểm hung ác hạ được quyết tâm đến thế.
Kỷ Ninh tựa hồ cũng giống như vậy. Ngữ khí của hắn đột nhiên lạnh xuống.
"Ngươi sai rồi, Bạch Thanh Nhan. Chúng ta nhất định phải ở cùng một chỗ. Bất luận kẻ nào cũng không thể tách chúng ta ra..."
"... Ngay cả ngươi cũng không thể."
Thần sắc Kỷ Ninh quả thực như thế kiếm dữ tợn khiến Bạch Thanh Nhan thầm giật mình! Đúng lúc này, Kỷ Ninh đột nhiên nhào tới phía Bạch Thanh Nhan, hai người giao thủ mấy chiêu trong khoảng rừng chật hẹp. Kỷ Ninh sao có thể là đối thủ của Bạch Thanh Nhan? Hắn rất nhanh rơi xuống thế hạ phong, nhưng hắn quá liều mạng, Bạch Thanh cũng không có cách nào thoát thân. Không biết là vô tình hay cố ý, Kỷ Ninh mấy bước tiến sát quấn lấy Bạch Thanh Nhan đến bên cạnh một vách núi cao chót vót, dưới chân đều là bùn nhão, chỉ hơi không cẩn thận liền sẽ ngã xuống vách núi!
Bạch Thanh Nhan né sang một bên, Kỷ Ninh lại theo sát không rời, vừa lúc giẫm lên vách đá. Bạch Thanh Nhan biến sắc, vươn tay ra...
Kỷ Ninh vừa ở chỗ đó, nhoáng một cái lại cứ như vậy biến mất bên vách núi!
"Kỷ Ninh!"
Bạch Thanh Nhan nghẹn ngào kêu lên sợ hãi, bổ nhào đến bên vách đá. Y cúi đầu nhìn xuống phía dưới, không thấy thân ảnh kia rơi xuống. Lại không đề phòng cánh tay đột nhiên bị một người bắt được, cả người mất cân bằng, trực tiếp rơi xuống dưới núi!
Trong điện quang hỏa thạch, y nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, thần sắc lại quá đỗi lạ lẫm. Biểu lộ của Kỷ Ninh tựa như vui sướng điên cuồng, lại cũng giống như tuyệt vọng. Một tay hắn nắm chặt thân cây vươn ra trên vách đá, một tay khác nắm lấy Bạch Thanh Nhan.
"Kỷ Ninh! Chẳng lẽ ngươi điên rồi?!"
Bạch Thanh Nhan trong nháy mắt ý thức được, vừa rồi Kỷ Ninh căn bản không hề rơi xuống, mà là hắn nhắm ngay thân cây này nhảy xuống! Hắn chẳng qua là lợi dụng mình quan tâm quá sẽ bị loạn, lừa gạt kéo mình xuống!
"Nếu để cho ngươi đi, ta mới đích thực điên rồi!"
Kỷ Ninh cười lớn một tiếng, đột ngột buông tay, buông ra thân cây duy nhất cố định bọn họ trên vách núi. Bạch Thanh Nhan sắc mặt đại biến, nhưng Kỷ Ninh một tay ôm chặt lấy y vào trong ngực, hai người liền lăn một đường từ trên vách núi đá xuống.
Bạch Thanh Nhan được Kỷ Ninh bảo hộ trong ngực, vẫn có thể cảm giác được một đường đá núi lởm chởm, không nói đến vô số nhánh cây quất vào thân người. Lăn đến dưới núi, y phục trên người cơ hồ đều bị xé rách, vết thương da thịt lại càng vô số. Kỷ Ninh tiếp nhận hơn phân nửa xung kích, càng thê thảm hơn, nhưng thần sắc trên mặt hắn lại là vui sướng đến điên cuồng.
"Không yêu ta? Không yêu ta, ngươi còn quản ta có ngã xuống sườn núi hay không, chết sống thì có liên quan gì tới ngươi?"
"Ngươi lại gạt ta..."
Bạch Thanh Nhan nghiến răng nghiến lợi, biểu tình trên mặt Kỷ Ninh lại có thể gọi là ôn nhu. Nhưng mang theo lưu luyến thâm tình như thế, tay hắn lại không chút lưu tình trực tiếp tháo bỏ khớp cánh tay Bạch Thanh Nhan. Cơn đau trật khớp khiến gương mặt Bạch Thanh Nhan nháy mắt trắng bệch.
"Ta thực ra sợ ngươi. Thanh Nhan, võ công ngươi cao như vậy, nếu lại chạy lần nữa, ai dám nói ta còn có thể mang ngươi trở về?"
Một bên nói khẽ, Kỷ Ninh lại tháo khớp cánh tay còn lại của Bạch Thanh Nhan. Toàn thân Bạch Thanh Nhan đã toát mồ hôi lạnh, Kỷ Ninh lại lần đến đùi y.
"Tuy nói tháo khớp chân sẽ bảo đảm hơn một chút. Nhưng Thanh Nhan, lát nữa phải cưỡi ngựa, ta sợ ngươi đau đớn. Vậy cứ để ta tự mình lưu ý."
Nói đoạn, hắn xích gần lại gương mặt Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan vô thức co cụm lùi về phía sau... Y mới khẽ động, cánh tay đã truyền đến cơn đau thấu tim. Đau đớn hạn chế khiến y không trốn đi đâu được.
"Cút đi!"
Y muốn dùng đầu gối đẩy Kỷ Ninh ra, lại bị đè lên mặt đất. Bạch Thanh Nhan nghiêng đầu trái phải trốn tránh, nhưng ngón tay Kỷ Ninh đâm vào trong miệng y, sống sờ sờ cạy mở lưỡi y ra.
"Ngươi thả ta ra... Cút đi! Kỷ Ninh ngươi ưʍ... A!"
Hai tay Kỷ Ninh tựa như gọng kìm sắt, dùng sức siết chặt lấy gò má Bạch Thanh Nhan, khiến y không thể không mở miệng. Môi lưỡi quấn giao, Bạch Thanh Nhan ra sức kháng cự, song sao có thể chống lại cường ngạnh của Kỷ Ninh?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.