Lạc Y Tuyết làm sao biết được sự thật này, cô nghe vậy liền đau lòng đến khóc, ôm lấy Cảnh Diệc Ngôn, gọi hắn:
"Diệc Ngôn, em là Y Tuyết đây. Anh tỉnh lại đi... Sao lại thế này chứ, vừa rồi rõ ràng anh còn rata tốt mà, Diệc Ngôn..."
"Mommy, mommy đừng khóc, hại cho sức khỏe... hơn nữa, bác sĩ nói mommy có em bé nhỏ nhỏ rồi, không nên khóc đâu. Ba ba trước kia không tốt với mommy, hắn không tỉnh lại mommy cũng đừng đau lòng, còn có nhiều người đàn ông khác tốt hơn, điển hình là Tiểu Vũ, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mommy cả đời..."
"Bộp!"
"Ui da!" Tiểu Vũ ôm đầu.
Cảnh Diệc Ngôn gần như là bật dậy cốc vào đầu nó mắng: "Thằng mất nết, ba ba còn nằm đây mà dám nói thế hả, cái đồ ngoại tộc!"
Tiểu Vũ sợ quá bị vội bò lên giường Lạc Y Tuyết, trốn sau lưng cô.
Lạc Y Tuyết cũng giật mình khi Cảnh Diệc Ngôn bỗng nhiên bật dậy, cô "bụp" một cái vào mặt hắn:
"Anh dám lừa em?!"
Cảnh Diệc Ngôn liền nắm lấy tay cô kéo vào lòng mình: "Y Tuyết, tốt quá, cuối cùng em cũng đối xử thật với anh một cách thật lòng."
Hắn biết, vẻ mặt tức giận này, hành động vô phép này chỉ những lúc cô giở hết phòng bị và rào cản của riêng bản thân thì mới áp dụng lên người hắn.
Quá khứ của năm năm trước đó hắn không thể nhớ ra, nhưng hiện tại hay tương lai của năm năm sau này hắn nhất định sẽ không bỏ lỡ nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-tong-tai-tuyet-ai-tinh-the/1945316/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.