Ánh đèn tường mờ mịt, yếu ớt như hơi thở của cô gái nằm trên giường.
"Lạc Y Tuyết?"
Cảnh Diệc Ngôn nóng mắt đi đến, thử sờ lên trán của cô, nào ngờ lại nóng đến dọa người.
"Cảnh Hạo Vũ, lăn vào đây!"
Tiểu Vũ nước mắt ngắn nước mắt dài lật đật chạy vào.
"Tại sao không nói sớm?"
"Vừa rồi mới nói mà, hic hic..." Nó hít hít mũi, nhìn Lạc Y Tuyết.
Vừa rồi cũng may nó phát hiện ra mommy kịp thời nên đã cùng tài xế đưa cô về đây sau đó gọi cho bác sĩ gia đình đến, dù rằng bác sĩ nói mommy không sao chỉ cần nghỉ ngơi và uống thuốc đều độ thì sẽ không sao, nhưng cô ngủ mãi không tỉnh lại làm nó sốt ruột vô cùng.
Cảnh Diệc Ngôn liếc thấy cốc nước cùng mấy viên thuốc trên bàn thì đoán biết Tiểu Vũ đã gọi bác sĩ, lúc này hắn mới hắng giọng: "Lần sau đừng tùy tiện đưa người khác về nhà, nếu có bệnh thì trực tiếp đưa đến bệnh viện, bằng không bác sĩ ở nhà cũng chưa chắc đến kịp."
"Vâng ạ, nhưng mà..."
"Gọi bác sĩ rồi còn nháo cái gì nữa, cô ta không chết dễ như vậy đâu. Lăn tới chỗ khác ngủ đi." Vậy mà Cảnh Diệc Ngôn cố tính cắt ngang lời con trai, đuổi nó ra cửa.
"Nhưng mà ba ba, Tiểu Vũ muốn ngủ với..."
"Muốn bị lây bệnh à?"
Bị ba ba quăng cho một ánh mắt hình viên đạn, Tiểu Vũ liền biết điều ngậm miệng, lếch ra ngoài. Nhưng không quên lầm bầm.
"Nhỏ mọn, có giỏi thì ba ôm một mình đi, cầu trời sáng mai ba bị lây bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-tong-tai-tuyet-ai-tinh-the/150588/chuong-21.html