Lăng Triệt vác theo hai người cùng một triệu hồi thú tha xuống dưới lầu, liền bị một cơn gió quét qua mang đi.
Đúng, chính là một cơn gió!!!
Lúc này, cả đám người bị ném trong rừng cách đó mấy trăm dặm, đối diện với một gốc đại thụ sừng sững cao chọc trời. Bên trên thân cây còn rất hảm tâm gắn tên cùng biển chỉ dẫn,
'Rừng rậm Thiên Tuyến, thông đạo tới Nhã Tịnh phường.'
Thiếu thêm một dòng 'Hoan nghênh quý khách nghé thăm' nữa là hoàn hảo.
Thiếu niên còn chưa hoàn hồn sau dư chấn vừa nãy, một bàn tay sạch sẽ thon dài đã đưa đến trước tầm mắt hắn. Lăng Triệt kỳ quái ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của nó.
Đối diện một bạch y nam tử đang đứng thẳng. Làn da trắng đến tái nhợt, ba ngàn tóc đen dài đổ xuống xõa ra sau lưng. Đáy mắt ẩn chứa quang mang lấp lánh hữu thần, quanh thân tản mát ra khí chất phiêu dật bất phàm. Thần thái ôn hòa hữu ý, ánh mắt dừng ở trên ba người cùng một hồ ly, riêng Lăng Triệt là nhìn kỹ một chút. Thanh âm ấm áp tựa gió xuân cất lời,
"Tại hạ Ôn Lam bái kiến vương gia..."
Thiếu niên ngơ ngác nhìn đối phương, chậm rãi đáp lời,
"Ngươi chính là kẻ đã gửi thư hẹn ta?"
Ôn Lam đưa tay làm động tác mời, ngữ khí mềm nhẹ như suối chảy,
"Đúng vậy, chỉ không ngờ vương gia vì muốn Ôn mỗ ra mặt, lại nháo ra động tĩnh lớn đến thế."
Lăng Triệt quay đầu nhìn Mặc Dương Kỳ, Thất Nguyệt lẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-mau-xuyen-nu-phu-luu-manh-vat-hi-sinh-mau-phan-kich/3912118/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.