Thấy Nghiêm Nghị cười với mình, ả thở phào trong lòng, ngay lập tức nghĩ ra biện pháp giả vờ không quen biết.
"A Nghị, đây là...?"
Ả nghi hoặc nhìn Đường Quả, "Tiểu đội chúng ta có người mới?"
Cùng lúc đó, Đường Quả cũng nhìn Nhan Niệm, vẻ mặt mừng rỡ, vội nắm lấy cánh tay ả, "Hóa ra là cô ở đây!!" Cô mong chờ, "Phiền cô giải thích cho A Nghị giúp tôi, lúc trước tôi chỉ đi giúp A Nghị lấy thuốc, không vứt bỏ anh ấy. Lúc đó cô cũng ở biệt thự mà, đúng không?"
Lòng Nhan Niệm trầm xuống, gương mặt cũng căng lên. Ả cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình, dùng khuôn mặt hoang mang nhìn Đường Quả.
"Cô..."
Nhìn Đường Quả mong chờ, ả tiếp tục hỏi, "Cô là ai? Tôi không quen biết gì cô, mà cô muốn tôi giải thích cái gì?"
"Rõ ràng cô ở biệt thự cùng tôi, còn nói với tôi tiệm thuốc ở gần đấy. Cô còn bảo trông A Nghị giùm tôi, cô quên hết rồi à?"
Nhan Niệm nhíu mày, "Cô này, cô chắc chắn là nhìn thấy tôi?"
"Tôi thì chắc chắn là chưa gặp cô bao giờ," Nhan Niệm cảm thấy may mắn vì lúc đó chưa nói tên cho Đường Quả biết, "Nếu cô biết tôi, thế nói thử xem tên tôi là gì, còn nữa, cô lấy thân phận gì để chất vấn tôi, giải thích gì với A Nghị?"
Liên tiếp mấy vấn đề, Đường Quả căn bản là trả lời không nổi. Cô chỉ mới thấy mặt người này, không hề biết tên.
Cô đứng á khẩu tại chỗ, chỉ lặp lại một câu xác nhận Nhan Niệm trông A Nghị hộ mình rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-mau-xuyen-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/680012/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.