"Ảnh đế Tô, có nghe thấy gì không?" Có tiếng gọi trong bộ đàm. Tô Hòa sửng sốt một chút, "Có." "Vậy thì tốt, hiện tại tín hiệu chỗ các anh bị quấy nhiễu, tổ tiết mục muốn các anh ra ngoài." "Được rồi." Hai chị em họ Thôi cùng Bạch Ngưng Tuyết Sở Nặc cũng nhận được tin qua bộ đàm, không dám đi thêm nữa, vội vàng đi ra ngoài. Bọn họ đi ra, tín hiệu đã mất xuất hiện. Bọn họ xuất hiện trên màn hình khiến người xem thở phào nhẹ nhõm. Lúc này có người để ý thấy Đường Quả và Lương Triều vẫn chưa ra. "Ảnh đế Lương với Đường Đường đâu rồi?" "Có lẽ là đi vào sâu quá, chờ tí nữa đi." Những người khác cũng nghĩ thế. Ba đội kia đã nhận được tin rồi không có nghĩa là Đường Quả cũng không nhận được, vì thế mà rất yên tâm. Nhưng nửa giờ sau, không ai bình tĩnh được nữa. Kiều Nghiệt đứng thẳng dậy, "Cho người đi tìm." Sắc mặt Thường Nguyên cũng trầm xuống, lâu như vậy rồi mà vẫn không ra được, vội vàng gọi cho nhân viên. "Chúng tôi đã gọi cho Đường Quả với ảnh đế Lương, nhưng vì sao họ vẫn chưa ra thì chúng tôi không biết." Thường Nguyên không hoài nghi gì, hai người kia hay thả bay mình như thế rất có thể vẫn chưa muốn ra, còn muốn chơi tiếp trong kia. "Phiền mọi người gọi cho họ thêm lần nữa." "Được, để chúng tôi thử." Một phút sau, đầu dây bên kia truyền âm thanh đến, "Đạo diễn Thường, không liên lạc được." Editor: Phong Nguyệt Chỉ đăng trên wa#tt#pad _phongnguyetnguyet_ Điện thoại cũng bị mất sóng, Trường Nguyên không dám chậm trễ nữa, cả hai người không thể để ai xảy ra chuyện. Một người là con trai nhà họ Lương, người kia là người phụ nữ của đạo diễn thiên tài, nếu một trong hai xảy ra chuyện, ông sợ mình không bước nổi trong giới giải trí này nữa. Ngay lập tức, Thường Nguyên gọi đội cứu viên đi cứu người, Kiều Nghiệt nói, "Tôi cũng đi." Thường Nguyên không nói gì. Thân thủ Kiều Nghiệt không tệ, bên trong còn có người hắn thích, không thể từ chối. ... "Tiểu Quả, mất sóng rồi, hay chúng ta ra ngoài xem tình hình thế nào." Đây là rừng rậm nguyên sinh, dù chỗ này đã xác định là an toàn nhưng chỉ số nguy hiểm vẫn tương đối cao. Lỡ là thú dữ đến, anh sợ mình không làm gì được. Đường Quả đứng yên tại chỗ, cười lạnh, "Ra ngoài?" "Sao thế?" "Chỉ sợ là có người không muốn chúng ta ra ngoài." Lương Triều giật mình, "Em nói cái gì?" Vừa nãy hệ thống đã nói cho Đường Quả, có đoàn người đang lẻn vào trong rừng, trong tay còn có súng thật. Lương Triều còn đang muốn hỏi gì đó, Đường Quả đã nắm lấy cổ tay anh, kéo anh sang chỗ khác. Anh chỉ nghe thấy "Đoàng" một tiếng, rồi có gì đó xẹt qua mặt mình. Anh quay đầu nhìn lại, một viên đạn ghim sâu vào thân cây. Anh hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch. "Chuyện gì thế này?" "Nhà họ Lương chỉ có mình anh là người thừa kế, ở chung rất hòa thuận, chắc không phải ai muốn đoạt gia sản đẩy anh đến chỗ chết đâu?" Đường Quả mím môi, chỉ kéo Lương Triều chạy. [Kí chủ, bên trái, qua đó đi.] [Kí chủ, trước mặt cô có người.] Đường Quả nheo mắt lại, "Biết rồi. Phát sóng trực tiếp lên vệ tinh đi, đồng thời chặn thông tin của đám này, không để chúng nó liên lạc với bên ngoài." Nếu đã muốn mạng của cô, cô phải phát sóng trực tiếp hình ảnh mình bị đuổi gϊếŧ. [Đã rõ. Kí chủ, mình cô được không? Có cần lấy vũ khí ra không?] Hệ thống rất lo lắng, lỡ kí chủ bị đánh treo, cô sẽ không vui.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]