"Vãi lều!"
"Còn có thể như thế à??"
"Thao tác này thật 666."
"Ai không phục đến đỡ Đường Quả."
"Bà cố nội tôi cũng đỡ không nổi."
Chuyện là thế này, Đường Quả đi trước, cái vali đi ngay bên cạnh cô. Lúc vào rừng rậm, mặt đường không bằng phẳng nữa, chỉ có một con đường nhỏ đã có người đi qua.
Tóm lại minh tinh ra cửa chỉ ngồi xe không có thói quen đi kiểu đường này.
Sau đó, bọn họ thấy cái vali lệch pha của Đường Quả cao lên.
Nó mọc ra hai "chân", bước từng bước lên trước Đường Quả.
Càng khiến người ta quỳ lạy là, cái vali còn vung dao lên, bất cứ nơi nào nó đi qua, cây cỏ đều bị cắt xén hết, mở ra một con đường lớn.
Hai người đi song song có chút chen chúc, nhưng một người đi thì đủ rộng rãi.
Quay ra nhìn những người khác, ai cũng một tay gậy gộc, rẽ cỏ sang bên, còn gặp phải mấy cây nằm ngang cản đường không nhảy qua được thì cũng phải khom lưng xuống, nếu không cũng phải cắt đứt rồi mới đi qua được.
Tóm lại, đường không dễ đi.
Nhìn sang Đường Quả bên này, một cái vali mở đường, còn mở ra đường tốt, quả thực quá thuận lợi.
Lương Triều ban đầu còn sửng sốt một chút, sau đó vui sướng đi theo sau.
Quả nhiên, Tiểu Quả thâm tàng bất lộ, lần trước anh mới phát hiện ra.
Ai cũng nghĩ là anh vội theo Đường Quả là để chăm sóc cô, thực tế là anh cho rằng Đường Quả rất lợi hại.
Anh nhìn về phía Tô Hòa, cha này mắt mù.
Anh không nghĩ Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-mau-xuyen-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/679944/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.