"Cả hai." Đường Quả tươi cười.
Kiều Nghiệt không do dự nữa, đáp lại, "Được rồi, em cứ về đi."
Hắn vốn dĩ không muốn để cô đi, bên ngoài quá nguy hiểm. Ở dưới cánh chim của hắn, cô có thể sống tự do tự tại.
"Kiều Nghiệt, anh thích tôi không?"
Kiều Nghiệt không trả lời, Đường Quả tiếp tục nói, "Nếu anh không thích tôi, sao lại tình nguyện làm chỗ dựa cho tôi?"
"Kiều Nghiệt, chắc chắn là anh không được."
Kiều Nghiệt: "..."
"Tôi đẹp như thế này, còn ở cùng anh đến mấy năm, trước nay anh chưa từng có ý gì với tôi, hóa ra là không được."
"Im đi."
"Kiều Nghiệt à, rốt cuộc là thích hay không thích?"
Kiều Nghiệt mím môi lại, "Không thích."
"Ồ, vậy sao lại muốn giúp tôi?"
"Không cần lí do."
Đường Quả không thuận theo, thừa lúc hắn không chú ý mà hôn chụt một cái lên mặt hắn, "Nào nào, có đôi khi tôi thấy anh nhìn tôi rất kì quái, cứ như là con trai nhìn thấy mẹ ấy."
Đường Quả giật mình, "Anh muốn làm con trai tôi à?"
"Xuống mau."
Kiều Nghiệt chịu không nổi cô tác oai tác quái, xuống xe, kéo cô xuống rồi mau chóng lên xe chạy đi.
Qua kính chiếu hậu thấy vẻ đắc ý của cô, sắc mặt hắn càng trầm, tốc độ nhanh hơn không ít.
...
Lương Triều hồi hộp chờ trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa, càng gấp hơn. Anh nhìn ra ngoài, một người phụ nữ xa lạ.
"Tôi đây."
Nghe được giọng nói quen thuộc, anh kinh ngạc một chút, vội vàng mở cửa ra.
"Cô Đường à?"
"Ừ, là tôi."
Kiều Nghiệt liếc mắt một cái đã nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-mau-xuyen-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/679924/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.