Phong Thiển có chút bối rối.
Chả hiểu sao mảnh nhỏ đột nhiên... lại muốn chải tóc cho cô vây? Không phải hôm qua vẫn còn ghét cô sao?
Đôi mắt đen nhánh của Khuynh Dạ lặng lẽ nhìn mái tóc dài như thác nước của cô, chải tóc về phía sau.
Đưa tay lên, đầu ngón tay xuyên qua mái tóc cô, tìm cho cô một chiếc dây buộc tóc phù hợp.
Sau khi đã cố định, lại cài trang sức lên cho cô
"Không có mũ phượng, hôm nay thượng triều, bệ hạ dành phải chịu thiệt một chút."
Phong Thiển cầm bánh ngọt trên tay, quay người lại, nghi hoặc nhìn Thừa tướng ở trước mặt.
Hỏi: "Tại sao Thừa tướng đột nhiên lại vấn tóc cho trẫm?"
Khuynh Dạ rũ mắt xuống, khẽ nói: "Là bổn phận của thần."
Phong Thiển nhìn hắn chằm chằm một hồi, sau đó quay đầu, đi ra khỏi phòng.
Khuynh Dạ đi theo.
Ra phủ Thừa Tướng, cả hai lên xe ngựa.
Trên đường đi Phong Thiển ăn hết một đĩa bánh ngọt.
Một lúc sau cô mới đến cửa đại điện.
Phong Thiển nhảy ra khỏi xe ngựa, Thừa tướng bên trong vẫn ưu nhã bước xuống ghế đẩu.
Nữ Vương và Thừa tướng lần lượt vào đại sảnh.
Thật ra thượng triều đã bắt đầu hơn một phút đồng hồ trước.
Hôm nay, Nữ Vương và Thừa tướng đều không thượng triều sớm, các nữ quan đều lấy làm lạ.
Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy Nữ Vương và Thừa tướng lần lượt bước vào đại điện.
Các nữ quan còn kinh ngạc hơn.
Không chỉ vậy, Nữ Vương lại còn mặc quần áo bình thường, không đội mũ phượng.
Có người nhận ra rằng bộ quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-mau-xuyen-dien-ha-nha-ta-co-chut-ngoan/4061001/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.