Editor: Nha Đam
Ngôn Sanh nghiêng mắt nhìn thoáng qua cô.
Ngẫu nhiên lấy đề tài: "Mười chín tuổi?"
"Vâng." Phong Thiển gật đầu.
Cô cũng không còn nhỏ nữa.
Đã thành niên rồi.
Nhưng, mảnh nhỏ luôn đối xử với cô như một đứa trẻ.
"Vẫn còn nhỏ."
Ngôn Sanh nhẹ nhàng nói.
Một đứa nhỏ ngoan ngoãn.
Đây là ý nghĩ dưới đáy lòng của Ngôn Sanh.
Thang máy đi thẳng xuống tầng trệt.
Sau khi cửa mở, Ngôn Sanh dẫn cô ra ngoài.
Nhóm vệ sĩ bên ngoài đã đợi từ lâu.
Phong Thiển nhìn với ánh mắt tò mò.
Cái này phải thận trọng.
Mặc dù trong ký ức của nguyên chủ, người cha Phong Dực của cô là từng đảm nhiệm chức vụ Tổng thống, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn tận mắt.
Không thể tránh khỏi việc có chút mới lạ.
Hành động của cô gái đã lọt vào mắt xanh của ngài Tổng thống, nhưng lại biến thành cô đang sợ hãi.
Ngôn Sanh đưa tay lên và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Giọng điệu dỗ dành: "Đừng sợ."
Phong Thiển có chút ngốc.
Ngước mắt nhìn về phía mảnh nhỏ.
Đôi mắt màu hổ phách của đối phương rất tập trung và nghiêm túc.
Không khỏi khiến Phong Thiển nuốt xuống những gì muốn nói một lần nữa.
Nhưng.
Cô thực sự không sợ mà ...
Ngôn Sanh không chút để ý ôm eo cô, giống như bảo vệ một người bạn nhỏ.
Đi đến ga ra.
Đích thân mở cửa cho cô.
Phong Thiển ngồi vào.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-mau-xuyen-dien-ha-nha-ta-co-chut-ngoan/4060915/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.