Editor: Nha Đam
Cô rất nhẹ.
Cũng rất mềm mại.
Thiếu niên khẽ nheo mắt.
Đôi tay nhỏ bé của Phong Thiển ôm lấy cổ của thiếu niên, đầu nhỏ hoàn toàn vùi trong lòng của Nam Khanh.
Thiếu niên không khỏi lại ngẩn ngơ, đông cứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau.
Thiếu niên lẩm bẩm: "Sư phụ, người có thể đừng ... Đừng nhúc nhích được không."
Nam Khanh cắn môi..
Đôi mắt ngây thơ vô tội lại mê mang.
Có cảm giác gì đó kỳ quái.
Thiếu niên mím môi.
Hắn lại cụp mắt xuống.
Nghe thấy lời của thiếu niên, Phong Thiển thò đầu ra khỏi lồng ngực của hắn.
Cô ngây thơ nói: "Hả sao không cử động nữa vậy?"
Nam Khanh cụp mắt xuống đối diện với tầm mắt của cô.
Ánh sáng trong đôi mắt đen càng thêm sâu.
Hắn thì thào: "Bởi vì..."
"Muốn như thế này..."
Thiếu niên nhẹ nhàng buông cô ra.
Ngón tay đặt ở dưới nách cô, hơi dùng sức.
Nâng đối phương lên.
Phía sau là một cây liễu.
Nam Khanh bế cô, chậm rãi đi tới, đặt cô lên cây liễu.
Trong đôi mắt thiếu niên giống như có nhiệt độ đang thiêu đốt.
Khiến cho người ra có một loại ảo giác nguy hiểm đang tiến tới.
Ánh mắt đó khiến Phong Thiển sửng sốt.
"Sư phụ ... Xin lỗi."
Thanh âm của thiếu niên trầm ấm, âm sắc dễ nghe chậm rãi truyền tới.
Sau đó......
Thân hình bao phủ.
...
...
Có người đi qua thoáng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-mau-xuyen-dien-ha-nha-ta-co-chut-ngoan/4060903/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.