Editor: Nha Đam
"Ta ôm chặt rồi."
Giọng của Nam Khanh rất hay và mềm mại.
Thiếu niên ôm eo cô, ngón tay niết chặt vạt áo của đối phương.
"Được rồi."
Phong Thiển trả lời.
Cô âm thầm huy động linh lực trong cơ thể.
Một lúc sau, bảo kiếm liền vững vàng bay đều trên bầu trời.
Tốc độ không nhanh lắm.
Gió làm mái tóc đen của cô tung bay.
Thiếu niên ôm chặt cô, nhìn xuống khoảng không dưới chân.
Dừng một chút, hắn lại đặt sườn mặt của mình vào lưng cô.
Ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Phong Thiển cảm nhận được động tác của thiếu niên và choáng váng.
"Sợ sao?"
Nam Khanh mở to mắt.
Lông mi rũ xuống, khẽ nói: "Có chút."
Phong Thiển suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Vậy ta sẽ đi chậm một chút."
Cô lại thả chậm tốc độ.
Nghĩ thầm.
Mảnh nhỏ ở thế giới này thực sự rất đáng thương.
Giống như một con búp bê thủy tinh vậy.
Nhưng mà, vẫn rất ngoan.
"Vâng."
Thiếu niên ngoan ngoãn áp mặt vào lưng cô, ôm chặt hơn một chút.
Một mùi thơm thoang thoảng từ trên người cô thoang thoảng nơi chóp mũi.
Rất dễ ngửi.
Cũng ... Rất thoải mái.
...
Phong Thiển để ngự kiếm dừng lại trong một lầu các.
Cô thu hồi bảo kiếm và nắm lấy tay của thiếu niên.
Cô nghiêng mắt nhìn hắn: "Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?"
Nam Khanh ngước nhìn cô.
Đôi mắt xinh đẹp của đối phương lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-mau-xuyen-dien-ha-nha-ta-co-chut-ngoan/4060883/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.