Editor: Nha Đam
Không trách thể trách Nam Khanh hoài nghi được.
Rốt cuộc thì Hoàng đế Cảnh quốc cũng có tâm cơ, phái phu tử đến để dạy chữ cho thiếu niên nhưng không đề cập đến việc tu luyện.
Làm sao có thể nhắc nhắc đến Cửu Châu Các, nơi hàng ngàn người tu luyện chen chúc muốn được vào.
Nam Khanh vẫn là biết được từ sách cổ, đây là thế giới của cường giả vi tôn.
Chỉ có tu luyện, mới có thể trở thành người trên người.
Điều mà hắn biết cũng chỉ như vậy.
Phong Thiển đưa Nam Khanh về nơi ở của cô.
Hoàng đế Cảnh Quốc trực tiếp ban cho Phong Thiển một cung điện để ở, bên trong có rất nhiều phòng.
Nam Khanh im lặng đi theo phía sau cô và không nói gì.
Thật khó để hiểu được cảm xúc thực sự trong trái tim hắn lúc này.
So với cung điện nguy nga này, hoàn cảnh ở lãnh cung quả thực khó coi.
Nam Khanh chỉ nhàn nhạt nhìn qua hoàn cảnh xung quanh, sau đó rũ mi xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Cả người vẫn đờ đẫn.
Phong Thiển chọn một căn phòng trống gần phòng cô và đưa thiếu niên vào.
Cô nhìn thiếu niên, "Tạm thời ngươi sống ở đây nhé."
Nam Khanh giật giật mí mắt, nhưng vẫn không nói gì.
Phong Thiển chớp mắt, kéo một chiếc ghế ra và ngồi xuống.
Cô lại kéo chiếc ghế bên cạnh ra, ngước mắt lên nhìn thiếu niên: "Ngươi ngồi xuống trước đi."
Nam Khanh lẳng lặng liếc nhìn cô, trầm mặc một hồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-mau-xuyen-dien-ha-nha-ta-co-chut-ngoan/4060872/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.