Khuya hôm đó Tiểu Tường cảm thấy thật mệt mỏi, nhưng ban đêm nàng không sao chợp mắt được. Mỗi tối, nàng nằm nghiêng trên giường nhìn ngọn đèn leo lét trên bàn, dù cả ngày bận rộn với những việc làm lồng đèn, giặt giũ, nấu cơm, chăm sóc bọn trẻ… rất cực nhọc nhưng đêm xuống nàng không thấy buồn ngủ một chút nào. Mùi hương hoa hồng trên đầu giường thoang thoảng bay về hướng nàng, hương thơm từ chiếc túi thơm nàng may tặng Cửu Dương nhưng chưa kịp đưa chàng thì hai người đã xa nhau rồi. Không biết bây giờ chàng thế nào? Bao giờ mới được trở ra ngoài và gặp nàng? Nghĩ tới hôm đó nếu nàng không bị Trần Tôn, Nghị Chánh, Nghiêm Hồng Đạt, Hiểu Lạc, Phi Nhi, Phi Yến và các cống sinh một mực cản trở nàng đã rời Thạch Môn lên đường đi cướp xe tù rồi.
Tiểu Tường lặng lẽ thở dài, nàng giở chăn khỏi người và bước xuống giường, đi ra trước sân nhà ngẩng đầu nhìn trăng, vạt áo nàng rung rinh nhè nhẹ dưới làn gió đêm. Ở nơi này buổi tối thật vắng vẻ, tứ bề đều im lặng như tờ. Nàng đứng ngoài sân yên tĩnh như một pho tượng.
Một hồi sau, Tiểu Tường định trở vào trong nhà bỗng giựt mình khi thấy Nghị Chánh cũng ra ngoài sân, đứng ngay phía sau nàng.
-Huynh cũng không ngủ được à?
Tiểu Tường hỏi. Nghị Chánh gật đầu.
Trong sân có trồng một cây liễu, chiếc lồng đèn treo trên cành cây phát ra ánh sáng mờ mờ, soi lên dung mạo xinh đẹp của Tiểu Tường, gió đêm nhẹ thổi làm lồng đèn chao đi nghiêng lại khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen-nguyen-lao-tam-trieu/917467/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.