Chương trước
Chương sau
Lại nói tiếp chuyện trong sở quân cơ, sau khi tam mệnh đại thần bỏ đi, chỉ còn lại những người thuộc phe đảng của mình, Não Đại quát lên:
-Gọi Tạ Đồ Hãn, Mục Nhĩ Trại vào đây!
Nhạc Thăng Long lôi lệ phong hành, lập tức đi ra ngoài. Không đầy nửa phút sau Tạ Đồ Hãn, Mục Nhĩ Trại theo Nhạc Thăng Long vào phòng.
Họ Tạ họ Mục quỳ sụp xuống dưới chân Tế Độ. Não Đại chỉ vào Tạ Đồ Hãn, Mục Nhĩ Trại, hét lên:
-Khi gia nhập binh đoàn chúng tôi, các người thừa biết binh kỉ của chúng tôi! Lại nữa, chúng tôi cũng đã năm lần bảy lượt căn dặn các người mỗi lần đi chinh phạt các bộ tộc phải coi chừng thuộc hạ, hai người lại bỏ ngoài tai?
Tạ Đồ Hãn, Mục Nhĩ Trại cúi đầu không nói gì.
Trong ánh mắt Não Đại thoảng qua một ánh thương hại, nhưng vẫn lạnh lùng tiếp:
- Tạ Đồ Hãn, Mục Nhĩ Trại, hai người trả lời ta. Trong thư tình báo nói là do hai người dung túng thuộc hạ, phải chăng?
Tạ Đồ Hãn, Mục Nhĩ Trại một mực giả câm. Não Đại lại nói:
-Trước khi đại quân xuất trận, Định Viễn đại tướng quân đã có nhờ ta viết thư căn dặn các người. Các người không đọc qua lá thư đó à? Hay đã đọc qua nhưng vẫn cố ý không nghe theo lời dặn dò? Hai người không quản lý thuộc hạ cho chặt chẽ, để chúng gây ra những chuyện thất đức, dùng quân hiệu của chúng tôi đi hãm hiếp phụ nữ, giết trẻ em và người lớn tuổi, mất hết nhân tính, thử hỏi mai này làm sao chúng tôi có thể giúp hoàng thượng thống nhất thiên hạ? Chúng tôi giữ những người tướng như các người lại có ích gì?
Tạ Đồ Hãn, Mục Nhĩ Trại biết không thể tiếp tục làm thinh nữa, hai người cùng nhìn lên Tế Độ. Tạ Đồ Hãn nói:
-Mạc tướng không biết tại sao hôm đó lại không điều khiển được quân ngũ. Mạc tướng thật vô dụng, vạn lần có tội, xin tướng quân giáng tội.
Mục Nhĩ Trại cũng nhìn Tế Độ, nói:
-Đều là lỗi của mạc tướng, mạc tướng không quản được thuộc hạ, tội đáng muôn chết, xin được nhận hình phạt nặng nhất.
Não Đại lắc đầu thở hắt ra, nói:
-Chúng tôi chỉ có một yêu cầu là muốn những kẻ dưới quyền chúng tôi bảo vệ dân, các người lại để cho binh lính tàn sát dân, trong một đêm sát hại hai ngàn người không một tấc sắt trong tay.
Não Đại nói rồi quay sang Ngạch Đức, hỏi:
-Ngạch đại nhân, ngài hãy nói cho hai người họ nghe theo luật lệ trong quân đội chúng ta hai người họ và binh sĩ dưới quyền phải bị xử sao?
Não Đại hỏi Ngạch Đức một câu rất khó trả lời, đương nhiên Ngạch Đức ầm ừ không trả lời. Não Đại lại quay sang Đồ Ngạn Đột nhưng Đồ Ngạn Đột cũng tỏ ra dè dặt.
Não Đại hết nhìn Ngạch Đức tới nhìn Đồ Ngạn Đột, thở phì một tiếng, rồi nhìn xuống Mục Nhĩ Trại và Tạ Đồ Hãn, lạnh lùng nói:
-Không ai chịu nói vậy để bổn vương gia đích miệng nói, tội của hai người và binh sĩ dưới quyền dự theo bộ hình của quân đoàn chúng ta đáng phải bị mang ra pháp trường trảm thủ!

Não Đại nói xong, Đông Quốc Duy nhìn Não Đại, lạc giọng nói:
-Vương gia! Ngài chớ quên lần này đánh dẹp được Khách Hỉ Khách hoàn toàn là nhờ công lao của hai vị tướng quân đây!
Mã Tề có giao tình với Tạ Đồ Hãn từ trước khi nhậm chức đến kinh thành làm quan, cũng ôm quyền mà nói như Đông Quốc Duy:
-Hạ quan cũng nghĩ chúng ta nên niệm tình hai vị tướng lãnh đã khổ công dẹp loạn Cát Nhĩ Đan, xóa bỏ những tội ác của họ và binh sĩ dưới quyền!
Não Đại nhìn Đông Quốc Duy và Mã Tề, mấp máy môi nhưng Sách Ngạch Đồ không để Não Đại lên tiếng phản bác, lật đật nói:
-Hạ quan cũng nghĩ hai vị tướng lãnh và binh sĩ của họ đều đã theo chúng ta lâu năm, có thể giơ cao đánh khẽ, miễn họ tội bị đem ra pháp trường trảm thủ!
Sách Ni cũng đứng ra nói như Sách Ngạch Đồ:
-Lão phu cũng nghĩ chúng ta có thể tịch thu toàn bộ gia sản của hai vị tướng lãnh, coi như là trừng phạt, rồi sau đó cho họ cơ hội sửa đổi, làm lại từ đầu.
Ngạch Đức và Đồ Ngạn Đột cũng không muốn Tạ Đồ Hãn và Mục Nhĩ Trại bị mang ra pháp trường chấp pháp, đồng thanh nói:
-Hạ quan cũng nghĩ như vậy!
Não Đại nghe mọi người xin tội cho Tạ Đồ Hãn và Mục Nhĩ Trại, không cho là đúng, nhìn mọi người bẻ lại:
-Các người xin cho hai người bọn họ và binh sĩ bọn họ được sống, được làm lại từ đầu, thế thì ai cho những người đã chết cơ hội được sống, được làm lại từ đầu?
Não Đại hỏi các quan một câu có tình có lý khiến cho mọi người cứng họng, đờ lưỡi. Bầu không khí trong sở quân cơ im lặng đến đáng sợ.
Não Đại hỏi các quan xong cũng không nói gì thêm nữa, cùng các quan chờ nghe Tế Độ mở miệng quyết định tánh mạng của Mục Nhĩ Trại và Tạ Đồ Hãn nhưng Tế Độ cứ đứng yên như một pho tượng, nhìn đăm đăm vào chiếc thùng gỗ có chứa đầu Khách Hỉ Khách. Thật sự trong đầu Tế Độ đang nghĩ dầu có nằm mơ chàng cũng không tin Tạ Đồ Hãn và Mục Nhĩ Trại là hai kẻ dung túng thuộc hạ giết hại bá tánh. Sách Ngạch Đồ nói phải, hai người đó đã theo chàng lâu năm, cách họ trị quân chàng hiểu rõ hơn ai. Bên trong nhất định có ẩn tình nhưng chàng không biết phải bắt đầu điều tra từ đâu? Song, Não Đại nói cũng không phải không có lí, cho dù có điều tra ra được chân tướng thì mọi chuyện cũng đã trễ, những người đã chết không thể nào sống dậy. Tạ Đồ Hãn, Mục Nhĩ Trại vẫn đáng phải bị trừng phạt cho sự sơ suất khi đã không giám sát quân đội chặt chẽ, để binh sĩ trúng phải mỵ dược hay một loại thuốc làm rối loạn tâm thần nào đó…
Tế Độ thấy lòng nặng trĩu, chàng cắn răng, nhìn thùng gỗ có chứa đầu Khách Hỉ Khách thêm một chút nữa mới hít vào một hơi, cố gắng lấy lại vẻ điềm tĩnh, nói:
-Tạ tướng quân, Mục tướng quân, trận đánh lần này hai vị đã phạm lỗi lầm lớn nhất trong binh kỉ của quân đoàn chúng ta. Vì hai vị đánh bại quân Cát Nhĩ Đan nên có thể lấy công chuộc tội, nhưng từ ngày mai hai vị không còn là tướng lĩnh dưới kỳ ta nữa. Sáng mai, ta sẽ mang soái phù Tương Hồng Kỳ và Tương Bạch Kỳ trao lại thái hoàng thái hậu, người đương nhiên sẽ giao hai kỳ này cho Ngao Bái nắm giữ. Hai vị sẽ trở thành người của bộ quân Chính Hoàng Kỳ. Tạ tướng quân, Mục tướng quân, nếu hai vị còn có lòng trung thành với hoàng thượng, với ta, bản tướng hy vọng trong buổi chầu triều sáng mai, trước khi thái hoàng thái hậu giao hai đoàn quân của hai vị cho Ngao Bái, mong hai vị nói với thái hoàng thái hậu rằng muốn được mang hai đoàn quân lạm sát sinh mạng vô tội đó đến Hồi Cương, ở đó ba năm, trông coi việc lưu đày, coi như là kiểm điểm. Chỉ có như vậy, trong vòng ba năm tới Ngao Bái mới không thể sử dụng được hai kỳ của hai vị để gây hại đến hoàng thượng.
Tế Độ dứt lời các quan đều đồng loạt nhìn chàng như một vật lạ. Mọi người đều đứng lặng trong giây lát, chẳng ai nói một lời. Não Đại mới đầu thì cũng sững người, sau đó bất giác đôi mắt Não Đại lóe sáng, nhủ bụng: “Đây thật là một tài sĩ vô song!” Não Đại bèn bước lại vỗ vỗ lên vai Tế Độ.
Tạ Đồ Hãn dập đầu nói:
-Mạc tướng cảm tạ tướng quân tha mạng, sáng mai mạc tướng sẽ làm theo lời ngài căn dặn.
Mục Nhĩ Trại cũng dập đầu nói:
-Mạc tướng cũng sẽ làm theo lời vừa rồi của ngài, cho dù có trở thành người của bộ quân nào mạc tướng cũng chỉ tận trung với mỗi mình ngài.

Tế Độ gật đầu nói:
-Hai vị tướng quân lui ra đi.
-Dạ!
Tạ Đồ Hãn và Mục Nhĩ Trại đồng thanh nói, sau đó dập đầu bái Tế Độ thêm mấy lượt nữa rồi cùng nhau lui ra khỏi phòng.
Nhạc Thăng Long nhìn theo Tạ Đồ Hãn và Mục Nhĩ Trại đang nặng nề lê chân ra khỏi sở quân cơ, tặc lưỡi tiếc rẻ, nói:
- Định Viễn đại tướng quân à, chẳng lẽ chúng ta không có cách nào có thể giữ lại hai đoàn quân Tương Bạch Kỳ và Tương Hồng Kỳ à?
Tế Độ chưa trả lời Nhạc Thăng Long, Sách Ni xoa trán thở ra một hơi dài, nói:
-Lần này Định Viễn đại tướng quân lỡ mang danh “dụng quân không chuyên lạm vô sát cơ,” không thể không trao quân cho người khác chỉ huy.
Nhạc Thăng Long vẫn còn nhìn ra cửa, nói:
-Nhưng như vậy thì từ nay chúng ta chỉ còn mỗi đoàn quân Chính Bạch Kỳ!
Sách Ni tiếp tục thở dài, gật đầu:
- Từ lâu lắm rồi, Ngao Bái muốn thâu tóm hai đoàn quân Tương Bạch Kỳ và Tương Hồng Kỳ, bây giờ gã đạt được tâm nguyện đó rồi chỉ là gã phải chờ.
Trương Anh vẫn còn không thể tin được rằng phe đảng của mình đã mất đi hai quân đoàn và hai vị tướng đắc lực, run giọng nói:
-Cũng may lần này Định Viễn đại tướng quân nghĩ ra được cách bảo Tạ Đồ Hãn và Mục Nhĩ Trại đem quân đi Hồi Cương lấy cớ trị quân bất nghiêm cần phải ở đó kiểm điểm, chứ bằng không Ngao Bái sẽ dựa vào bảy kỳ lập tức xua quân đánh chiếm ngai vị.
Đồ Ngạn Đột cũng cảm thấy lạnh người, nói:
-Nhưng chúng ta cũng chỉ có thể kéo dài thời gian ba năm, hơn nữa chuyện loạn quân ở biên giới lần này ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của Định Viễn đại tướng quân.
Câu nói của Đồ Ngạn Đột làm cho ai nấy cũng đều đưa mắt nhìn Tế Độ, ái ngại.
Sách Ngạch Đồ nói:
-Hạ quan nhìn sao cũng không thấy lỗi lần này là do binh sĩ dưới quyền Mục tướng quân và Tạ tướng quân gây ra, hạ quan cứ thấy chuyện này nhất định có người đứng phía sau giựt dây.
Ngạch Đức nghe Sách Ngạch Đồ nói, thấy lóe sáng trong lòng, nói:
-Hạ quan đồng ý với Sách đại nhân, hạ quan cũng thấy cuộc thảm sát lần này nhất định là do bọn binh sĩ đã trúng bùa ngải hay uống phải xuân dược nên mới bị làm cho phát điên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.