Cô gái nhớ lại mười ba năm trước cũng ở tại Yên Sơn, binh khí sáng chói dưới ánh mặt trời, một đội nhân mã phóng lên Yên Sơn rầm rập.
Ngọn núi nhanh chóng chìm trong hỗn loạn. Đội nhân mã khôi giáp sáng ngời đó là Ngự tiền Thị vệ chuyên bảo vệ cho Thuận Trị hoàng đế, tinh nhuệ nhất trong các cấp bậc thị vệ thời bấy giờ. Tay phải bọn chúng cầm binh khí, tay trái cầm thiết thuẫn, hễ gặp binh khí chém tới thì giơ thuẫn lên đỡ rồi đâm binh khí ra, chỉ nghe tiếng keng keng vang lên chấn động lỗ tai, trong khoảnh khắc đã bao vây cả nhà Ái Tân Giác La Đa Nhĩ Cổn.
Đa Nhĩ Cổn vừa cầm trường đao vừa cõng đứa con gái tám tuổi vượt khỏi vòng vây. Đa Nhĩ Cổn luồn bên trái lách bên phải, lúc trước lúc sau, chợt trái chợt phải, kẻ địch ở xa thì phóng ám khí, kẻ địch ở gần thì tấn công bằng đao, lanh lẹ như ly miêu, cuối cùng cũng thoát ra ngoài được nào ngờ đến gốc cây này chợt nghe tiếng quát:
“Chạy đi đâu cho thoát!”
Rồi một thanh kiếm đâm tới nhanh như điện xẹt.
Đa Nhĩ Cổn hụp người xuống, cây kiếm chém vù qua đầu. Đa Nhĩ Cổn vươn người dậy, thanh đao chợt hất lên chém vào ngực kẻ địch. Chiêu này rất hiểm hóc, không ngờ võ công của kẻ địch cũng cực kỳ thâm hậu, không thèm rút kiếm về chống trả mà đưa cổ tay có đeo hộ oản ra đỡ. Keng! Hai người vừa chạm nhau đã phân ra, mỗi người đều lấy công làm thủ để né tránh hiểm chiêu.
Đứa bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen-nguyen-lao-tam-trieu/917444/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.