Tế Độ cũng mỉm cười, sau đó nhìn Hiếu Trang, nói:
-Thần nhớ hồi tiên đế chưa về trời có tâm nguyện mở một cuộc đua ngựa với các quốc gia lân cận, nếu như xây khán đài để đá bóng phải chịu nhiều tổn thất, chi bằng chúng ta dùng hai vạn lạng bạc tu bổ trường đua, chẳng những dân tị nạn có công việc để làm mà còn có thể kết liễu được tâm nguyện của tiên đế nữa.
Cuối cùng, Hiếu Trang cũng trút được gánh nặng trong lòng xuống.
Ngạch Đức bước ra cười nói:
-Nếu Định Viễn đại tướng quân không nhắc thần cũng quên mất chúng ta còn một biệt viện ở ngoài thành.
Ngạch Đức vừa dứt lời, Đồ Ngạn Đột đã buột mồm tiếp ngay:
-Đúng đó thái hoàng thái hậu! Năm xưa tiên đế giao thần và Đông đại nhân nhiệm vụ xây biệt viện nhưng khi trường đua vừa xây xong thì tiên đế ngã bệnh, chẳng bao lâu sau băng hà, bằng không chúng ta đã có một trận đấu ngựa với ngựa thuần chủng của nước Anh rồi!
Đồ Ngạn Đột nói xong nhìn Đông Quốc Duy. Mắt Đông Quốc Duy sáng lên nhìn lại Đồ Ngạn Đột.
Hiếu Trang mỉm cười quét mắt khắp đại điện, hỏi:
-Các vị đại thần, có người nào có ý kiến khác không?
Ngao Bái không tin vào tai mình, nét cười trên mặt đã biến mất từ lâu, trong bụng ấm ức lắm nhưng chỉ biết tằng hắng vài lượt để trấn tĩnh.
Tô Khắc Táp Cáp và Át Tất Long nghe Tế Độ phân giải như vậy trong lòng cũng thấy sôi lên sùng sục nhưng không thể nói gì được cả.
Vương Đăng Liên, Trát Bố Tố,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen-nguyen-lao-tam-trieu/917440/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.