Trên những thảm cỏ cũng dẫn đến Tứ Xuyên, tuyết phủ trắng xóa. Cơn gió vù vù thổi đến lạnh buốt xương. Gió tung bụi tuyết đầy trời. Những đồi cây trập trùng cũng đang phủ tuyết trắng, lốm đốm trên những cành cây khẳng khiu. Cảnh vật đang chìm đắm trong đìu hiu hoang dã thê lương.
Đột nhiên, từ trong bãi tuyết mênh mông có tiếng vó ngựa vang lên rời rạc. Con ngựa vượt đường Tây Bắc đang cố gắng kéo chiếc xe, bước từng bước chân khó khăn như đang mỏi mệt vì giá lạnh và con đường khúc khuỷu trơn trợt. Tiếng hét của người phu xe cầm cương vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh mịch:
- Nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh thêm nữa nào!
Trong xe, Tế Độ đang ngồi trầm ngâm nhìn vào khoảng không vô định, trên mình chàng khoác áo giáp bạc, hơi thở dồn dập vì mệt nhọc và lo âu. Ngồi cạnh Tế Độ là Nhạc Thăng Long. Chốc chốc Nhạc Thăng Long lại nói vọng ra, hối người đánh xe thôi thúc ngựa bước mau hơn.
Phu xe là thân binh của Nhạc Thăng Long, năm nay khoảng chừng hăm bốn hăm lăm tuổi, y có thân hình thẳng đuột như thân cây chổi sể, với chiều rộng phần vai tương đương với eo và hông. Cặp chân mày ngang, hai mắt với tròng đen nhiều hơn tròng trắng, sống mũi cao, hai lỗ mũi to, đôi môi có độ dày bằng nhau.
Đã mấy lần Nhạc Thăng Long quay sang định bắt chuyện với Tế Độ nhưng mỗi lần Nhạc Thăng Long mở miệng, lại ngó thấy ánh mắt Tế Độ chẳng hề lưu chuyển, Nhạc Thăng Long đành thôi.
Thế là trong suốt quãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen-nguyen-lao-tam-trieu/244283/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.